"Bệ, bệ hạ, ta... không rõ." Hầu tước Wick xoa xoa mồ hôi trên trán: "Đào thải... là ý gì?"
"Đài hành hình, lao dịch ở quặng mỏ, tịch thu gia sản phi pháp, trục xuất." Vương tử hời hợt nói: "Quy tắc trò chơi phù hợp với luật pháp vương thất, rất công chính."
"Không, ta từng làm việc cho phụ thân ngài, ngài không thể —— "
"Bây giờ ta là quốc vương bệ hạ của ngươi, cho nên ta có thể." Hắn cắt ngang lời đối phương: "Đừng hoang mang, nếu như mười vấn đề đều thông qua thì còn có thể được tấn thăng và ban thưởng. Có thắng có thua mới thú vị, đúng không?"
"Ta... không thể chấp nhận." Tước sĩ Fero lắc đầu: "Quá hoang đường! Những trừng phạt ngài nói nhất định phải qua Tòa Thẩm Phán phán quyết. Bệ hạ, ta cảm thấy thân thể có chút khó chịu, xin cho ta được cáo lui trước."
Hắn xoay người, muốn rời khỏi điện đường, lại phát hiện cửa lớn đã bị đóng lại, hai tên lính mặt không thay đổi đứng ở cửa ra, hoàn toàn không có ý định nhường đường.
"Ta không phải đang trưng cầu ý kiến của ngươi, ngài Fero." Roland giang tay nói: "Nếu như ngươi kiên trì muốn đi, phương thức đào thải sẽ có thêm một loại." Hắn ra dấu nổ súng: "Bị bắn chết."
Các quý tộc trừng to mắt, không tự chủ được lui về phía sau hai bước, mà hai bên binh sĩ thì giơ súng lên, cảnh giác quan sát động tác của nhóm người này.
"Như vậy bây giờ trò chơi bắt đầu." Roland đứng dậy, phủi tay nói: "Vấn đề thứ nhất, cường chinh dân chạy nạn các nơi, bức bách bọn họ tấn công Tây cảnh, các ngươi có tham dự vào trong đó hay không? Bắt đầu từ ngươi trước đi, ngài ngự tiền thủ tướng."
"..." Hầu tước Wick trầm mặc một lát: "Đúng là ta có tuân theo ý chỉ của Deflick, chiêu mộ dân chạy nạn từ Đông cảnh và Nam cảnh nhưng ngài nói nửa câu sau, ta cũng không biết rõ tình hình."
Roland cảm thấy vai phải bị bấm nhẹ một cái.
"Thật đáng tiếc, ta đã nói với ngươi, cơ hội chỉ có một lần." Hắn khoát khoát tay: "Lôi hắn xuống đi, dưới đáy đại điện này có nhà giam."
"Bệ hạ, ta nói là sự thật —— "
"Nhưng mà ngươi ta đều biết, ngay cả câu này cũng là một câu nói dối." Roland không chút để ý ngự tiền thủ tướng khiếu nại, mắt thấy hắn bị kéo xuống điện mới chậm rãi nói: "Nếu như các ngươi hơi thông minh một chút thì cũng sẽ không chọn nói dối, làm như vậy hoàn toàn không có ích gì cho các ngươi —— ta, có thể phân biệt nói dối."
Tất cả mọi người ngây người tại chỗ, nhất thời không ai dám mở miệng.
"Nếu như không ai chủ động trả lời, vậy ta điểm danh." Hắn lơ đễnh nhìn về phía đại thần pháp vụ: "Ngài Fero, ngươi thì sao?"
...
Giống như suy nghĩ trong lòng Roland, đây là một trận thẩm phán.
Hắn nhất định phải dứt khoát giải quyết xong quý tộc bên này thì mới có tinh lực đi xử lý chuyện phía Nam Fallendragon Ridge. Bản thân hắn không thể ở chỗ này quá lâu, cuối cùng còn phải do Tòa thị chính bồi dưỡng nhân tài tới quản lý chuyện bên này —— mà lực cản khi tiếp quản thành thị, một là đến từ quý tộc nơi đó, một là đến từ bang phái hắc phố.
Bị giới bởi lực lượng có hạn, hắn không thể nào triệt để thanh trừ giống như ở cứ điểm Epic được, cho nên nhất định phải hợp tác với thế lực truyền thống. Mục đích trận thẩm phán này đúng là nhanh chóng diệt trừ những quý tộc lớn cấu kết quá sâu với Deflick, đồng thời còn có tội lớn, để lại quý tộc nhỏ bối cảnh sạch sẽ làm đối tượng hợp tác, duy trì vận chuyển cơ bản ở thành thị. Còn bên hắc phố thì có thể giao cho Tassa đi cân bằng trật tự.
Dù sao lúc trước mục đích hắn quyết định khởi xướng thế công mùa xuân chính là lo lắng Deflick trắng trợn chiêu mộ nhân dân, lãng phí ở tiêu hao chiến không có chút ý nghĩa nào. Nếu như lật đổ Deflick rồi lập tức bứt ra rời đi, chắc chắn thành thị sẽ lâm vào hỗn loạn trong khoảng thời gian ngắn, vậy hắn cũng không khác gì ngụy vương.
Trải qua một năm cắm đầu phát triển, lực lượng trong tay Roland đã mạnh mẽ hơn nhiều so với ban sơ, bởi vậy tuy không có ý định xem vương đô như thành thị trọng điểm, toàn lực phát triển nhưng cũng không thể giao hết cho người khác quản lý.
Cho dù là giai cấp quý tộc hay là giáo hội thì đều có tư cách lên đài hất bàn.
"Một vấn đề cuối cùng, trong các ngươi, có ai ức hiếp, hại người dân? Bao gồm cả phù thủy trong đó."
Chín cái vấn đề, hơn năm mươi tên quý tộc trong cung điện bây giờ chỉ còn lại không đến mười người, tỉ lệ đào thải này cũng không kỳ quái, bởi vì có thể nhậm chức ở Tòa thị chính thì đã bị Deflick sàng chọn qua một lần. Cảm thấy hắn thượng vị bất chính, nguyên nhân cái chết của Wimbledon Đệ Tam còn có mờ ám thì đều bị hắn đá ra khỏi hoàng cung, còn có bảy người lại không có tham dự vào những âm mưu của hắn, đồng thời cũng không có liên quan đến giáo hội khiến cho Roland kinh ngạc.
"Bệ hạ, ta có lỗi." Một tên quý tộc đầu đầy mồ hôi quỳ xuống: "Ta từng mệnh lệnh thủ hạ ẩu đả một bình dân, chân hắn dính bùn cọ vào quần của ta, ta nhất thời nhịn không được nên... nhưng chỉ là đánh một trận thôi, cũng không có giết chết hắn."
"Ta... ta lén lúc chiếm lấy con gái của một ông chủ cửa hàng nhưng mà do nàng quyến rũ ta trước!"
"Quản gia thừa dịp ta ra ngoài đi săn, lên giường với thê tử của ta, ta không có thông qua Tòa Thẩm Phán phán quyết, trực tiếp chặt đứt chỗ đó của hắn... nhưng mà bệ hạ, quản gia cũng không tính chứ?"
Quý tộc còn lại trả lời đủ kiểu khiến cho Roland hao hết sức mới nhịn cười được, nếu là bình thường thì những chuyện này hoàn toàn không tính là tội ác, thậm chí ngay cả sai lầm cũng không phải. Nhưng bây giờ, rõ ràng bọn họ hoảng hồn, sợ giấu diếm những vấn đề này cũng bị mình coi như nói láo, cho nên khai ra hết.
Đợi đến khi đối phương nói xong, Roland hắng giọng: "Không còn gì khác nữa?"
"Không có!" Quý tộc nhao nhao khẳng định.
Đợi đến vai phải bị bấm nhẹ một cái, hắn mới gật gật đầu: "Chúc mừng các vị, các ngươi thông qua được trò chơi."
Câu nói này khiến cho đám người tranh nhau trả lời thở phào nhẹ nhõm.
"Lúc bắt đầu ta có nói, có thưởng có phạt mới thú vị... yên tâm, ta hứa hẹn thì luôn luôn hữu hiệu, đặc biệt là khi Tòa thị chính trống nhiều vị trí như vậy. Nhưng mà trước đó, ta để ý thấy…" Roland nhìn về phía hai người đứng cuối cùng đám người —— bọn họ ngoại trừ trả lời "không có" ra thì không tiếp tục nói thêm một câu nào, nói cách khác, hai người này tự nhận không có xúc phạm bất kỳ một điều luật nào, hơn nữa Nightingale cũng xác nhận phán đoán của bọn họ: "Các ngươi tên là gì, đảm nhiệm chức gì ở Tòa thị chính?"
"Alva Taber, thưa bệ hạ." Một người trả lời: "Ta phụ trách công việc có liên quan đến tinh tượng."
"Blanchett Orlando!" Một người khác là nữ, đáp: "Đảm nhiệm quan lễ nghi."
Thì ra là thế, loại chức vụ này, đại khái muốn làm chút chuyện xấu cũng khó khăn... hai người cũng coi là một luồng nước trong duy nhất trong số quý tộc ở Tòa thị chính. Roland ngồi trở lại vương tọa: "Các ngươi có thể rời khỏi hoàng cung trước, chờ ta chỉnh đốn xong trật tự gia tộc sẽ thông báo các ngươi tới." Hắn dừng một chút: "Các ngươi sẽ nhanh chóng nhìn thấy, phương thức quản lý của ta không giống như phụ thân, Deflick, đừng quên nguyên nhân các ngươi có thể thông qua trò chơi... tiếp tục giữ vững như vậy, trò chơi như thế này sẽ không chỉ có một lần."
Chờ quý tộc khúm núm lui xuống, Roland cũng rời khỏi điện, dẫn Nightingale đi đến tầng hầm.
Đã đến lúc đi gặp vị ‘thân ca ca’ này của mình một lần.