Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 509

Chương 509
Chương 509

Địa lao hoàng cung từng là ác mộng khi tứ vương tử còn bé, theo thềm đá mà xuống, loại cảm giác này không tự chủ được mà tràn vào trong lòng Roland.

Lật lại ký ức, hắn nhanh chóng tìm được nguồn gốc của sợ hãi.

Mười hai tuổi, năm đó Deflick lôi kéo tứ vương tử và Gaulon, Garcia cùng nhau thăm dò tầng hầm điện đường, mà tứ vương tử vẫn muốn dung nhập vào vòng tròn của bọn họ, đương nhiên cầu còn không được, lại không nghĩ rằng Deflick trộm được chìa khoá từ thị vệ, nhốt tứ vương tử vào nhà giam, sau đó ba người cười vang rời đi.

Trong phòng đen nhánh không ánh sáng, tứ vương tử sợ hãi đến hàm răng phát run, thậm chí không dám lớn tiếng kêu. Bởi vì trong điện đường thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng kêu khóc thê lương, thị vệ nói đó là quỷ hồn ở lòng đất quấy phá, hắn sợ hãi tiếng la khóc sẽ thu hút những kẻ bất tử này tới, cuối cùng đành phải co rút lại ở một góc chân tường, dúi đầu vào đầu gối thấp giọng nức nở. Đến sáng sớm hôm sau, ba người đến chế giễu, nước mũi của hắn đã dính đầy mặt.

Từ đó trở đi, tứ vương tử cũng không dám tới gần tầng hầm hoàng cung một bước.

Bây giờ Roland đã hiểu, cái gọi là quỷ hồn kêu khóc chỉ là tiếng kêu thảm khi khảo vấn phạm nhân. Chỉ là phạm nhân có tư cách bị giam vào hoàng cung ít càng thêm ít, cho nên thỉnh thoảng mới nghe được.

Đi đến tầng dưới chót nhất của tầng hầm, Roland gặp được Deflick Wimbledon trong một gian phòng giam nhỏ hẹp, chỗ này cũng là nơi năm đó tứ vương tử vùi đầu khóc một đêm —— so với nhà giam khu nội thành bên ngoài, hoàn cảnh nơi này coi như không tệ, ít nhất sẽ không thấm nước bốn phía, chuột và con gián chạy đầy đất, trong không khí tràn ngập ẩm ướt và tanh hôi.

Châm chọc là bây giờ vị trí hai người đã trao đổi.

Nghe được tiếng vang, Deflick ngồi dựa vào bên tường mở to mắt, ánh mắt chạm vào ánh mắt Roland.

Hắn chính là ca ca tứ vương tử e ngại nhất —— dáng vẻ không kém bao nhiêu so với hình tượng trong trí nhớ, tóc quăn ngắn và con mắt màu xám tượng trưng cho huyết thống gia tộc Wimbledon, cái mũi và gương mặt kế thừa đặc điểm của phụ thân, nhìn góc cạnh rõ ràng, có chút anh tuấn. Chỉ là cặp mắt dài nhỏ phá hủy tổng thể, trong ánh sáng chập chờn bất định của bó đuốc thì càng có vẻ âm trầm.

Nếu là lúc trước, thậm chí tứ vương tử không dám đối mặt với nhị ca, nhưng đối với Roland thì hắn chỉ là một người xa lạ bị trừ bỏ nanh vuốt.

Hai người trầm mặc nhìn nhau hồi lâu, trong lúc nhất thời bên trong phòng giam chỉ còn lại tiếng đôm đốp do bó đuốc phát ra. Trên mặt Deflick có thêm vẻ tiều tụy không che giấu được, mặc dù hắn vẫn muốn bày ra khí thế trước kia dọa ngược lại mình, nhưng mà tất cả đều là phí công. Vẻ cường ngạnh dần dần tiêu tán trong mắt của hắn, thay vào đó là một loại sợ hãi khó mà diễn tả bằng lời.

"Ngươi... rốt cuộc là ai?" Rốt cục Deflick nhịn không được, mở miệng phá vỡ yên tĩnh.

Giọng nói khô khốc vang vọng ở trong tầng hầm, có thể thấy rõ cảm xúc xen lẫn trong đó. Hắn đang sợ, Roland nghĩ, về phần đối phương sẽ hỏi ra vấn đề này, Roland cũng không cảm thấy kỳ quái, so với Tilly rất ít giao lưu, Deflick càng hiểu tứ vương tử hơn, dù sao thì tính cách ác liệt hay thay đổi của hắn có nguyên nhân rất lớn là do chính tay nhị vương tử tạo thành.

"Ta là Roland Wimbledon." Hắn ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng đối phương: "Ngươi không nhớ ta sao?"

"Ngươi không phải!" Deflick run giọng nói: "Hắn không thể nào nhìn ta như vậy, hắn hoàn toàn không dám nhìn thẳng ta!" Hắn thở hổn hển chửi thề hai câu: "Ta biết rồi... ngươi là ma quỷ chân chính! Không phải hắn bị ma quỷ dẫn dụ mà là ma quỷ hóa thân thành dáng vẻ của hắn, muốn đánh cắp vương quốc này!"

Đối với một người sắp chết, Roland hoàn toàn khinh thường giải thích cái gì: "Thì tính sao? Ngươi cảm thấy mình có thể tốt hơn ma quỷ bao nhiêu? Mưu sát phụ thân, đổ oan cho ca ca ruột, sau đó xử tử hắn. Vì giữ lấy vương vị đánh cắp được, không chỉ cấu kết với thế lực phụ thân ghét nhất là giáo hội, cường chinh người dân vô tội đi tiến đánh lãnh địa tam vương nữ, ngay cả tứ vương tử vô năng nhu nhược nhất ngươi cũng không có buông tha. Thời gian một năm ngắn ngủi, cảnh nội vương quốc loạn cào cào, đa số thành thị bị hủy bởi chiến hỏa, dân chạy nạn có thể thấy được khắp nơi, chỉ sợ ma quỷ cũng không làm được đến mức này!"

"Không!" Hắn bối rối giải thích: "Phụ thân không phải ta giết, hắn tự sát! Giống như ngươi, hắn bị ma quỷ khống chế!"

"Tự sát?" Roland nhíu mày hỏi.

"Ta không có nói láo! Hắn giống như ngày thường, nằm ở trên giường, mỉm cười dùng một cây chủy thủ giết chết mình!"

"Không phải phù thủy?"

"Lúc ấy hắm đeo Thần Phạt Chi Thạch! Đáng chết ..." Deflick khàn cả giọng, trong giọng nói có chút nghẹn ngào: "Tất cả đều không có dấu hiệu nào, ta hoàn toàn không thể ngăn cản hắn!"

Roland nhìn về phía Nightingale sau lưng, nàng khẽ gật đầu một cái.

Phù thủy phụ ma, trong lòng của hắn hiện lên suy nghĩ này, một khi thi triển xong năng lực thì có thể không bị thần thạch ảnh hưởng, nếu như là tổ chức phù thủy bình thường thì gần như không thể nào tới gần bên cạnh quốc vương, mà giáo hội có được người thuần khiết, cơ hội tiếp xúc gần gũi thì không khó. Roland nnhc liên tưởng tới nửa năm trước, lần sơ tán dân chạy nạn đó, một phù thủy lẫn vào trong doanh địa ám sát mấy người Wendy, năng lực chính là thay đổi ngoại hình. Nếu như gộp cả hai lại, câu trả lời vô cùng rõ ràng.

Nếu đúng là giáo hội âm thầm chủ đạo tất cả, như vậy tranh vương lệnh, loại ý chỉ chỉ vì gây ra phân tranh và náo động này cũng có thể hiểu được. Nhưng mà tất cả vẫn cần phải tìm được chứng cứ, Roland tin tưởng mình sẽ tìm được chân tướng từ Đại Tế Tư giáo đường vương đô.

"Đây cũng không phải là lý do để ngươi mưu hại Gaulon, mở rộng chiến hỏa đến toàn bộ vương quốc." Roland trầm giọng nói: "Đặc biệt là cấu kết với giáo hội, lợi dụng thuốc viên cuồng hóa để gây ra giết chóc —— ngươi có nghĩ tới rốt cuộc có bao nhiêu người đã mất mạng hay không?"

"Cho dù ta không cần thì chẳng lẽ Garcia sẽ không dùng sao? Nếu như ngay từ đầu bọn họ đã phụng ta làm vương thì sao ta sẽ ra tay ngoan độc như thế!" Deflick leo lên một bên lan can, hai tay nắm chặt lấy song sắt: "Hơn nữa những chuyện này có liên quan gì đến ma quỷ! Rốt cuộc ngươi muốn đối xử với ta như thế nào?"

"Trần thuật tội ác, phán quyết, sau đó đưa lên đoạn đầu đài —— giống như Gaulon. Chỉ là tội của ngươi là chứng cứ vô cùng xác thực, tội ác tày trời."

"Không! Ngươi không thể giết ta, ma quỷ vĩnh viễn không thể lên đài, lực lượng thần linh sẽ phá hủy ngươi —— ngươi muốn có được vương quốc Greyfort, nhất định phải dựa vào trợ giúp của ta!"

"Thần linh?" Roland nhếch miệng nói: "Ngươi muốn nói giáo hội sao?"

"Ngươi cũng không hiểu rõ bọn họ! Giáo hội giấu giếm thực lực thâm bất khả trắc, bút ký phụ thân để lại có ghi chép một chút nghe đồn khó mà tin được, đây cũng là nguyên nhân từ đầu đến cuối hắn không thể quyết định khu trục thế lực giáo hội!" Hắn hô: "Thuốc viên chỉ là một trong thủ đoạn của bọn họ, chỉ cần thân phận của ngươi bại lộ, chẳng mấy chốc sẽ vạn kiếp bất phục!"

"Cũng không phải như vậy... Deflick Wimbledon, ta biết nhiều hơn ngươi tưởng tượng nữa, cũng biết đường tương lai sẽ như thế nào. Con đường này quá gian nguy, mà ngươi không thể dẫn dắt nhân dân thông qua khảo nghiệm của nó." Roland chậm rãi nói: "Vì nghênh đón khiêu chiến sắp đến, vận mệnh của ngươi nhất định phải kết thúc ở đây. Nhưng mà yên tâm, trên đường đi đến Địa Ngục, ngươi sẽ không cô đơn, có rất nhiều người sẽ đi cùng ngươi, ngươi yên tâm đi."

Nói xong, hắn đứng dậy, không để ý đến nhị vương tử la lên, đi ra khỏi nhà giam.

Bình Luận (0)
Comment