"Buổi sáng tốt lành, tiểu thư Soria!"
Soria vừa đi vào nhà máy xe đạp, Jelly lập tức đi lên đón: "Ngài tới thật sớm."
Lời này khiến cho nàng hơi xấu hổ, hôm qua chơi đấu địa chủ với Mystery Moon và Lily, ngủ hơi muộn chút, hôm nay rời giường cũng trễ nửa canh giờ so với bình thường. Wendy không có ở đây, cảm thấy tất cả mọi người lười hơn không ít, đương nhiên... Anna và Akesha ngoại lệ, cho dù là công việc hay là học tập, các nàng vẫn luôn là tấm gương cho các tỷ muội. Đặc biệt là người sau, luôn luôn đi sớm nhất, về trễ nhất.
"Chuẩn bị đề tài xong chưa?"
"Xong rồi, mời đi theo ta."
Jelly làm nhóm học sinh tốt nghiệp đầu tiên, bây giờ đã trở thành trợ lý nhỏ của nàng ở nhà máy xe đạp, nội dung công việc đều do nàng thông báo cho mình. Nếu ở một năm trước, Soria tuyệt đối không thể tin được người bình thường sẽ hợp tác với phù thủy, hơn nữa còn ở chung hòa hợp.
"Đó chính là xe đạp sao?" Nàng bỗng nhiên chú ý tới hình như hôm nay nhà máy không giống trước đó lắm, máy hơi nước cũng không nổ vang không ngừng như ngày thường, tất cả mọi người vây quanh một loạt xe hai bánh nhỏ mới tinh, không ngừng dò xét.
"Đúng vậy, nhóm sản phẩm đầu tiên của chúng ta." Trên môi Jelly nở một nụ cười, con mắt híp lại: "Tổng cộng hai mươi chiếc, cũng không dễ dàng. Nhất là dây xích và bánh xe, dựa theo tỉ lệ thành phẩm tính toán thì vẫn chưa tới một nửa."
Đúng là không dễ dàng, Soria nghĩ thầm, cái công xưởng này đã được xây dựng xong từ mùa thu năm trước, nhưng sau đó liên tục gặp các loại khó khăn trắc trở, ví dụ như là thiết bị không đủ, nhân viên thiếu nghiêm trọng vân vân... độ ưu tiên rõ ràng không kịp nhà máy lắp ráp máy hơi nước và nhà máy hóa chất sát vách. Hai cái trước trước mắt đã thay phiên ba ca làm việc, gần như lúc nào cũng có người làm việc, mà ở trong đó vẫn là ban ngày sản xuất, ban đêm đóng cửa. Ngay cả Jelly cũng lén phàn nàn, một người bạn đến nhà máy hóa chất tiền lương đã tăng gấp ba nàng nhưng xe đạp còn chưa thấy được bóng dáng.
Bây giờ rốt cuộc nàng cũng có thể nhận được một chiếc xe đạp thuộc về mình.
Đẩy cửa phòng lắp ráp ra, Soria nhìn thấy trên mặt đất bằng phẳng đã được trải một lớp giấy trắng, chừng bốn mươi mét vuông, giống như là đất tuyết mùa đông.
"Hôm nay bộ phận gia công là săm xe, làm phiền ngài!" Cô gái nhỏ nói.
"Ừm!" Phù thủy gật gật đầu: "Ngươi đi làm việc của ngươi đi."
"Vâng, có gì cần thì gọi ta." Nàng cười nói: "Ta ở ngoài cửa."
Nhìn bóng lưng Jelly hứng thú bừng bừng rời đi, Soria biết chắc chắn nàng không kịp chờ đợi muốn đi trải nghiệm cảm giác khi ngồi xe đạp.
Cười lắc đầu, Soria cởi giày, đạp lên mặt giấy.
Các bộ phận cần sơn phủ chống gỉ của xe đạp chủ yếu có săm xe, lốp và khung xe, cụ thể làm cái nào thì phải xem lắp ráp trong xưởng tiến hành đến một bước nào. Đương nhiên nói tóm lại tốc độ tự mình hoàn thành nhanh hơn tốc độ lắp ráp, bởi vậy cho dù là săm xe, lốp hay là khung xe thì đều có không ít hàng tồn trong xưởng. Chỉ là mỗi ngày ma lực đều sẽ tăng trưởng, không cần cũng lãng phí, cho nên cách ba ngày Soria sẽ tới nhà máy xe đạp một lần, hoàn thành chống gỉ một bộ phận.
Nàng nhớ lại chất lượng xăm xe, đưa tay triệu hồi ra Cây Bút Ma Lực.
Là màng chứa khí, màng phải nhẹ và mềm, độ dai vừa phải, có thể nung chảy ở nhiệt độ cao. Dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, nàng đã chọn lớp phủ vụn gỗ làm vật liệu - đó cũng là kết quả của hàng trăm lần thử nghiệm, lớp phủ bầu trời quá dẻo còn lớp phủ nước thì có khả năng chống cháy cực kỳ tốt, cho đến khi nàng để ý đám vụn gỗ còn xót lại sau khi thợ mộc gia công khi thu thập nguyên liệu, lúc này nàng mới tìm được đối tượng vẽ lý tưởng nhất.
Nàng không giống Lucia, phân giải kim loại thành đơn chất thì có thể tùy ý dung hợp lại theo tỉ lệ mà nhất định phải tham chiếu vật thật vẽ ra, sau mới có thể hiểu rõ tính năng. Đồng thời nàng cũng không thể nào nhớ đặc thù của mấy ngàn loại tài liệu ma lực, cho nên phương pháp đơn giản nhất là chế thành thẻ màu, khi muốn sử dụng thì chọn lựa sơn phủ trên thẻ màu rồi thi triển ở phạm vi lớn.
Đương nhiên, đối với loại sơn phủ thường dùng cho trong và ngoài lốp xe, nàng không cần nhìn thẻ màu cũng có thể trực tiếp vẽ.
Cây Bút Ma Lực dần dần rộng ra, cuối cùng bút lấy Soria làm trung tâm, mở rộng đến khoảng sáu mét —— khi đến phạm vi cực hạn mười mét, ma lực khu vực biên giới dễ mất khống chế, vì cam đoan phẩm chất sơn phủ đồng đều, nàng thà bỏ thêm chút thời gian vẽ.
...
Chưa tới một canh giờ, trên lớp giấy bốn mươi mét vuông đã được thoa lên một lớp vụn gỗ —— đương nhiên, nó cũng không phải là vụn gỗ thật, giống như là nàng vẽ ra sắt thép, sơn phủ cũng giống như sắt thép... độ cứng và tính dẻo dai cũng không thể giống vậy, lớp sơn phủ có cứng cách mấy cũng thể cứng hơn đá, hơn nữa nó còn giống pha lê, ném là nát.
Trừ vụn gỗ ra, Soria còn phủ kín tên mình lên đó, coi như kí tên. Đây cũng là truyền thống của hoạ sĩ, nàng vốn chỉ viết tên ở dưới góc phải lớp sơn phủ, nhưng sau này phát hiện khi lớp sơn phủ được cắt ra, tên của mình chỉ có thể xuất hiện ở trên một mặt săm xe, cho nên dứt khoát kí tên lên toàn bộ, như vậy cho dù có cắt như thế nào thì đều có thể nhìn thấy dòng chữ "tác phẩm của Soria". Mới đầu khi bị điện hạ phát hiện nàng còn hơi bối rối, vốn tưởng rằng sẽ bị trách cứ nhưng lại không nghĩ rằng điện hạ cười nói nàng là người phát minh ra hình mờ, còn khen nàng một hồi.
Tuy không rõ hình mờ là cái gì, nhưng mà có thể được điện hạ tán thưởng vẫn khiến cho Soria vui vẻ vài ngày, sau này nàng cũng giữ lại phong cách kí tên này.
Sau khi hoàn thành sơn phủ, trình tự làm việc tiếp theo chính là thiêu hủy mặt sau trang giấy, để được nguyên liệu săm xe hoàn chỉnh, sau đó giao cho thợ cắt cắt thành từng dãy nhỏ, cuối cùng dùng bàn ủi nóng nối lại. Đương nhiên những công việc này đều có công nhân chuyên môn phụ trách, nàng chỉ cần hoàn thành chế tạo nguyên liệu bàn đầu là được.
Nhóm sơn phủ này gần như tiêu hao một phần ba ma lực trong cơ thể, Soria cảm nhận được tác dụng tăng ma lực lên của huấn luyện, đổi lại trước kia, một lần hoàn thành một mảng sơn phủ lớn như thế đủ để nàng tinh bì lực tẫn. Thừa dịp thời gian còn sớm, nàng từ biệt Jelly, sau đó một mình đi đến nhà ở quặng mỏ ở sườn núi phía bắc.
Đi lên đường núi, gần như cách mỗi trăm mét sẽ có một trạm gác, cửa sân còn thiết lập ám bảo và tháp quan sát, cho dù là thành bảo lãnh chúa cũng không có phòng giữ nghiêm mật như vậy.
Soria được binh lính hành lễ, đi vào trong nhà, nhìn thấy Anna đang gọt cắt linh kiện cổ quái kỳ lạ —— bất cứ lúc nào tới nơi này thì nàng đều cẩn thận hoàn thành công việc của mình. Nhìn dáng vẻ chuyên chú của nàng, Soria đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, trừ thiên phú không nói, ít nhất ở phương diện chăm chỉ thì mình kém nàng quá xa. Đồng thời trong nội tâm nàng còn kèm theo một chút hâm mộ, cho dù là năng lực, trình độ tập trung làm việc hay là tình cảm với điện hạ thì Anna đều là người nổi bật trong phù thủy.
"A, Soria tỷ, ngươi tới rồi!" Bên cạnh, Lucia nghe được tiếng bước chân của nàng, ngửa đầu nở một nụ cười xán lạn.
Anna cũng buông linh kiện trong tay xuống, vẫy vẫy tay với nàng: "Hôm nay làm phiền ngươi phủ dây đồng."
"Để ta lo cho." Soria không suy nghĩ nữa, cười đi tới chỗ hai người.