Yorko vừa bước ra khỏi thư phòng, Nightingale lập tức hiện ra sau lưng.
"Phu nhân Rosser và tiểu thư Jadeite là ai? Tuyệt kỹ thành danh lại là cái gì?"
Ách, cái này đúng là cái vấn đề khó mà trả lời, Roland đi đến bên cửa sổ, giả bộ cảm thán, trên thực tế là vì không để cho đối phương nhìn thấy nét mặt của mình: "Hai người phụ nữ bèo nước gặp nhau thôi, ta cũng không quen biết các nàng, cũng không biết tên thật của các nàng. Giao tình giữa quý tộc chính là như thế, luôn đeo mặt nạ dối trá, phần lớn thời gian đều là gặp dịp thì chơi, sau khi tách ra thì sẽ quên sạch."
"Nhưng hắn nói hai người rất nhớ ngươi."
"Khục... chuyện này, các nàng không có nhớ ta mà là kim long, địa vị và quyền thế của ta, khi đó dù sao ta cũng là một vương tử. Cho nên sau khi bị phân đất phong hầu đến Biên Thùy Trấn, các nàng cũng không có liên hệ ta nữa —— nếu như là nhớ thật thì chắc chắn sẽ không lạnh lùng như vậy chứ?"
Nightingale chỉ có thể phân biệt thật giả trong lời nói nhưng lại không thể trực tiếp phán đoán sự thật của câu chuyện, cho nên Roland quyết định lừa dối, đường cong cứu quốc, cởi bỏ nghi ngờ của Nightingale từ mặt khác. Lại thêm mấy chuyện xúi quẩy này không có liên quan gì tới hắn, cho nên trong lòng không có bất kỳ áp lực gì: "Về phần tuyệt kỹ thành danh... cái này thì tương đối phức tạp, nói một cách đơn giản thì Yorko có thể dựa vào kỹ xảo trên tay chiếm được niềm vui của các cô gái, giống như danh hiệu "ma thủ" của hắn. Trước kia ta nhất khiếu bất thông với mấy chuyện này, đương nhiên tương đối hiếu kỳ, nhưng bây giờ ta cũng không cần những thứ này, không phải sao?"
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía Nightingale, mà người sau chẳng biết tại sao bỗng nhiên nghiêng đầu, trên mặt đỏ nhạt: "Đúng... đúng không."
Hô, như vậy hẳn là vượt qua kiểm tra. Trong lòng Roland thoáng thở dài một hơi, mặc dù ngay từ đầu cũng có thể để cho Nightingale chờ ở bên ngoài nhưng thứ nhất là sẽ làm tổn thương lòng tín nhiệm của nàng, hai là có chuyện bất ngờ xảy ra cũng không an toàn. Dù sao Sylvia còn đang kiểm tra toàn bộ hoàng cung, danh sách bảo thạch còn chưa tìm được, thời điểm này vẫn nên ổn thỏa một chút mới tốt.
...
Sau bữa ăn tối, rốt cục Roland gặp được nhà thám hiểm lớn đến từ Fiordland, Thunder.
Toàn thân hắn quấn cực kỳ chặt chẽ, mũ trùm kín đầu, trên cổ còn có khăn lụa, nếu như không phải Nightingale tự mình xuống dưới đón hắn và Margaret thì với cách ăn mặc này chắc chắn thị vệ không cho vào.
Rón rén đi vào thư phòng, Thunder mới cởi áo khoác và khăn quàng cổ, cúi người chào Roland: "Ta đã được nghe đại danh của ngài từ Margaret và Tilly điện hạ, Roland Wimbledon bệ hạ tôn kính, cảm tạ ngài chăm sóc Lightning."
"Ta cũng muốn cảm tạ ngươi chăm sóc Tilly." Roland có chút hăng hái nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Nghe nói nàng dời đến Đảo Trầm Thụy, sau đó được ngươi trợ giúp rất nhiều."
Hắn giống như Lightning, có tóc ngắn màu vàng kim đặc hữu của người Fiordland, làn da nâu nhạt, thân hình tráng kiện, dung mạo cũng có chút thô kệch, râu nối liền từ thái dương xuống dưới, che kín nửa bên gò má và cái cằm, giọng nói trầm ổn, thoạt nhìn chính là người thường xuyên sống trên biển, hoàn toàn khác với hình tượng im ắng khi vừa mới đi vào phòng.
"Tiện tay mà thôi, nàng trợ giúp nhiều hơn cho hành trình thám hiểm của ta, nếu như không có phù thủy hỗ trợ, chỉ sợ bây giờ đội tàu thăm dò chỉ giới hạn trong quần đảo Shadow." Thunder cười cười: "Đương nhiên ta cũng không thể đến được hải vực trước kia chưa hề đặt chân, chính mắt thấy được đường biển tồn tại."
"Đường biển?" Roland hiếu kì nói: "Đó là cái gì?"
"Một bức tường do nước biển tạo thành, lại có thể để cho thuyền chạy qua." Thunder kể chi tiết những gì mình thấy được: "Đây cũng là nguyên nhân ta tìm đến ngài."
Mà sau khi Roland nghe xong thì hoàn toàn ngây dại, nước biển bỏ qua trọng lực, tạo thành chênh lệch như bậc thang? Hơn nữa thuyền còn có thể thuyền theo hướng thẳng đứng, xuyên qua như giẫm trên đất bằng? Đúng là không thể tưởng tượng nổi! Trong lòng của hắn chấn động như biển gầm, nếu như đối phương không phải là Thunder, không phải là nhà thám hiểm mạnh nhất đại danh đỉnh đỉnh thì hắn sẽ không tin tưởng những miêu tả này.
Như vậy chứng tỏ là chỗ này lực hút bị nhiễu, tạo thành một cái trường hấp dẫn đặc biệt —— nhưng lực hút, bản thân nguyên lý hình thành cái đồ chơi này đã không rõ ràng rồi, cho nên Roland nhất thời cũng không thể cho ra kết luận. Lại nghĩ đến cái thế giới này đâu đâu cũng có ma lực, hắn chỉ có thể suy đoán có lẽ nguồn gốc đường biển có liên quan đến ma lực.
Nhưng mà trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy có lẽ câu trả lời còn sâu xa hơn mình tưởng tượng nhiều.
Thế giới này chợt nhìn cực kỳ giống Địa Cầu, cho nên hắn lập tức chuyển bộ lý luận của mình thành bài học khoa học vỡ lòng —— như vậy cũng không kỳ quái, giống như mở mắt ra thấy có người, hoặc là sinh vật gốc cacbon tồn tại thì có thể lập tức làm ra một cái phán đoán đại khái: Vật chất và pháp tắc nơi này gần giống như vũ trụ trước đó.
Cái này không phải huyền học, sở dĩ sinh mệnh có thể tồn tại, có thể truy tố đến tốc độ và phương hướng quay tròn của nguyên tử, tinh vi đến bất kỳ một cái máy móc nào trên thế giới cũng không thể sánh được. Bất kỳ một hằng số nào thay đổi cũng sẽ khiến cho sinh mệnh sụp đổ, cho nên mới có ‘Cuộc sống là một dòng chảy, nếu đổi hướng nó thì tất cả đều tan biến’.
Hắn thậm chí còn phỏng đoán có lẽ thế giới trước đó cũng có ma lực, chỉ là không có ‘thiết bị đầu cuối’ như phù thủy cho nên không có bị mọi người phát hiện thôi.
"Ta nghe nói ngài có thể chế tạo thuyền hơi nước không cần cánh buồm cũng đi được, tốc độ còn nhanh hơn bất cứ loại thuyền buồm nào." Chờ Roland tiêu hóa xong đoạn tin tức này, Thunder nói tiếp: "Bởi vậy ta muốn xin ngài đóng cho ta một chiếc thuyền lớn như vậy, có thể đón gió biển đi ngược dòng tiến lên. Tiền không là vấn đề, ngài cứ nói giá."
Qua hồi lâu, Roland mới mở miệng nói: "Chuyện này đúng là kim long không là vấn đề... yên tâm, ta sẽ dựa theo chi phí mà ra giá, cũng dùng kỹ thuật đóng thuyền biển tốt nhất."
"Bệ hạ, không, ngài hoàn toàn không cần —— "
"Nghe cho kỹ, nó không còn là chuyện riêng của ngươi nữa, thăm dò điều bí ẩn của thế giới có ý nghĩa không thua gì thay đổi vận mệnh nhân loại." Hắn cắt ngang: "Ta sẽ toàn lực ủng hộ ngươi thám hiểm, yêu cầu duy nhất là có phát hiện gì mới thì nhớ lập tức nói cho ta."
Chi tiết thảo luận sau đó kéo dài hơn nửa canh giờ, nhưng mà Roland vẫn rất khó bình tĩnh lại, đại khái là chú ý tới điểm ấy, Thunder hẹn thời gian gặp mặt, sau đó đứng dậy cáo lui. Mà vương tử vẫn ngồi trước bàn sách, hai mi nhíu chặt, nỗi lòng chập trùng không chừng.
"Thế nào?" Nightingale lo âu hỏi: "Sắc mặt của ngươi có chút kém."
"Không có gì..." Roland lắc đầu, thở dài một hơi: "Ta chỉ có chút dự cảm không tốt."
"Là cái gì?"
"Ngươi biết Tinh Linh không?"
"Ách, ngươi nói là những cá thể nhỏ có thể phát sáng trên trời rơi xuống trong truyện ký, có thể khôi phục và tưới nhuần vạn vật đại địa?"
"Không, thứ ta nói chính là một loại sinh vật có tai nhọn, hình thể tương tự nhân loại, ưu nhã, nhanh nhẹn, trường thọ, bình thường thích ở trong rừng rậm."
Nightingale suy tư một lát: "Chưa hề chưa nghe nói tới."
"Ta chỉ đọc được trong một quyển sách.” Roland chậm rãi kể lại: “Loại giống loài hư cấu này vốn trải rộng dấu chân khắp toàn bộ đại lục, sau đó bị nhân loại quật khởi bức vào rừng rậm, gần như diệt tuyệt. Mặc dù bọn họ thông minh nhưng về số lượng kém xa kẻ đến sau khổng lồ, đối mặt nhân tộc liên quân nhiều gấp trăm lần mình, Tinh Linh không có sức đánh trả, mà bị vậy ở sơn dã hoang vắng khiến cho bọn họ càng ngày càng lạc hậu, ngay cả kỹ thuật cũng bị nhân loại vượt qua, cuối cùng bị coi như sủng vật... ngươi nghĩ tới điều gì?"
Không đợi Nightingale trả lời, hắn trực tiếp nói thẳng: "Bây giờ chúng ta giống như là Tinh Linh."
Thân là một thành viên trong nhân loại khiến cho Roland vẫn luôn không để ý đến điểm ấy, giờ phút này nhớ tới mới không rét mà run —— so với Tinh Linh, đúng là nhân loại là một chủng tộc rất giỏi sinh dục, nhưng cũng không có nghĩa vĩnh viễn là sinh vật sinh dục tốt nhất trong số sinh vật có trí khôn. Mà bây giờ nhân loại mới thật sự là phe thiểu số, về số lượng thì ở vào thế yếu tuyệt đối, bị ma quỷ vây ở một góc đại lục, hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài.
Đây cũng là nguyên nhân hắn quyết tâm toàn lực ủng hộ Thunder đi thăm dò hải vực mới, nếu như cái nhìn không lâu dài hơn một chút, nếu như không thể tích cực hiểu rõ tình cảnh thế giới mình đang ở thì cũng sẽ bị đào thải như là Tinh Linh.
Hai lần Trận Chiến Thần Ý đã hao phí gần ngàn năm, hi vọng tất cả vẫn còn kịp, hắn nghĩ như thế.