...
Về đến nhà, Kaymer Schuider liếc mắt thấy được một phong thư màu đen trên bàn ăn.
"Đây là cái gì?" Hắn quay qua nhìn thê tử Serra bận rộn trong phòng bếp.
"A, đúng, hồi chiều quan viên Tòa thị chính tới một chuyến." Thê tử xoa xoa mỡ đông trên tay, bưng một tô canh thịt thơm ngào ngạt lên bàn ăn: "Nói là điện hạ định cho ngươi đi vương đô một chuyến, hai ngày sau thuyền phụ trách đưa đón sẽ đến."
"Không phải hắn đến đó gây sự với ca ca hắn sao, kêu ta đến đó làm gì, đúng là tốn thời gian." Kaymer nhíu mày nói: "Lần này lộ trình không có một tuần thì hoàn toàn không đến được, yêu cầu của hắn đúng là càng ngày càng quá mức."
"Hắn là vương tử điện hạ của ngươi, lãnh chúa đại nhân của Thành Neverwinter, thân ái!" Serra lắc đầu cười nói: "Hơn nữa, quan viên Tòa thị chính nói để tỏ trình độ trọng yếu, hắn còn chuyên môn viết một phong thư cho ngươi. Như vậy đã được cho là vinh dự khó được chứ? Sau khi xem xong nhớ cất kỹ phong thư này, nói không chừng sau này có thể làm bảo vật gia truyền."
Cái gì mà bảo vật gia truyền, nếu như là Hóa học trung cấp bản đầy đủ còn tạm được, Kaymer bĩu môi: "Ăn cơm trước, ăn xong rồi nói... tốt nhất là hắn có lý do không tệ."
Sau khi bữa tối đơn giản kết thúc, hắn đi vào thư phòng, mở phong thư ra.
Một tờ giấy nho nhỏ rơi từ bên trong ra, mở ra thì chỉ dài chừng một ngón tay. Hiển nhiên đây là một phong mật thư được gửi đến qua bồ câu, mà bên ngoài phong bì thì là quan viên Tòa thị chính bỏ thêm.
Kaymer một tay giữ tờ giấy, một tay lục lọi trên bàn một lát, đeo kính mắt lên. Thường xuyên đọc sách dưới ánh lửa của ngọn nến khiến cho thị lực của hắn ngày càng lụn bại, cũng may cuộc sống ở thị trấn cải thiện rất lớn so với trước kia, trong phòng có thể đồng thời đốt năm, sáu ngọn nến, chỉ là không biết khi nào trong nhà mới có ánh đèn sáng rõ giống nhà máy hóa chất.
Nội dung trên tờ giấy rất ngắn, chỉ có một câu.
"Còn nhớ rõ Hiệp Hội Nhà Giả Kim Vương Đô sao? Bây giờ ngươi có cơ hội nói cho bọn họ biết cái gì là thuật giả kim chân chính."
Hô hấp Kaymer lập tức cứng lại.
Hiệp Hội Giả Kim Vương Đô là nơi mà tất cả mọi người lập chí đi lên con đường này, truy tìm chân lý vạn vật khát vọng đến nhất, thuở thiếu thời hắn cũng không ngoại lệ.
Chỉ có thê tử biết hắn từng trình đơn xin với Hiệp Hội Giả Kim Vương Đô —— dùng công thức dịch dung kim mà hắn tự mình tìm ra năm hai mươi tuổi làm nước cờ đâu. Mà ở trong quá trình duyệt lại, công thức của Kaymer lại bất ngờ thất bại, liên tiếp thử phối hai lần cũng không thể đạt được dịch axit tỏa khói màu nâu nhạt, lúc ấy nhà giả kim Leiderin cũng có mặt trong quá trình duyệt lại giận tím mặt, nói là hắn cố ý đến lãng phí nguyên liệu quý giá của hiệp hội, không chỉ không cho hắn thử phối lần thứ ba mà còn lệnh cho thị vệ cướp túi tiền của hắn, cũng ném hắn ra khỏi cửa.
Ở cổng hiệp hội, Leiderin cười lạnh móc năm miếng ngân lang trong túi ra ném tới trước mặt Kaymer, nói đây là lộ phí cho hắn về Redwater City, còn lại thì để đền bù tổn thất của hiệp hội, sau khi nói xong thì quay người rời đi, chỉ để lại cho Kaymer một cái bóng lưng và sỉ nhục lớn lao. Chuyện này trở thành một vết sẹo trong lòng hắn, ngoại trừ thê tử ra thì hắn chưa từng tiết lộ cho ai.
Kìm nén một bụng tức giận trở lại Redwater City, Kaymer cũng không hề từ bỏ thuật giả kim, hắn cả ngày ngâm mình ở trong công xưởng, muốn tìm được công thức giả kim mới, cũng chứng minh với Hiệp Hội Giả Kim Vương Đô, ánh mắt và trình độ của bọn họ không gì hơn cái này... thật sự không nghĩ đến chờ đợi ròng rã mười năm, cho đến ba mươi tuổi hắn mới tìm được công thức giả kim thứ hai, tấn thăng làm nhà giả kim ở Redwater City. Mà khi thực sự trở thành thủ tịch thì lại qua sáu năm.
Trong lúc này, Kaymer xem Hiệp Hội Giả Kim Vương Đô là đối thủ lớn nhất, cũng có mấy lần giao lưu. Nhưng đối phương biểu hiện giống như là thiên nga cao ngạo, thậm chí không tán đồng bất cứ tổ chức giả kim gì ngoài bọn họ, cho rằng nhà giả kim ở Redwater City chỉ có trình độ học đồ, nhiều nhất cũng chính là một đệ tử, hoàn toàn không xứng với cái danh xưng này. Những cái được gọi là phát hiện công thức giả kim mới thì phần lớn đều là thứ xưa cũ mà hiệp hội đã nghĩ ra từ mấy chục năm rồi.
Ngay lúc đó, thủ tịch của hiệp hội còn khinh thường nói những thành thị khác hoàn toàn không cần thiết thành lập xưởng luyện kim, môn kỹ nghệ này cần hao tốn một lượng lớn tiền tài và nhân lực, hoàn toàn không phải lãnh chúa có thể làm được. Nếu như có cần giả kim thì có thể trực tiếp cầu viện bọn họ, chỉ dựa vào lãnh chúa đầu tư thì có thể mấy vạn miếng kim long đập xuống cũng không dậy nổi một chút bọt nước, tám chín phần mười chỉ có thể nuôi ra một đống phế vật.
Tuy nói có chút biệt khuất nhưng Kaymer biết chỉ có phường giả kim ở Redwater City xem hiệp hội là đối thủ cạnh tranh mà cái sau thì hoàn toàn không có xem mình ra gì. Đây cũng là nguyên nhân hắn mừng rõ như điên khi phương pháp chế tạo Axit II và nung thủy tinh thành công, cái trước có thể chế tạo dịch axit quý giá với số lượng lớn, mà cái sau thì là thương phẩm giả kim quý hiếm nhất trên thị trường, bằng vào thành quả hai thứ này, cho dù Hiệp Hội Giả Kim mắt nhìn trên trời cũng không thể coi mình như không khí.
Kết quả thì cho dù là ai cũng không thể nào ngờ được lại kịch tính như vậy, Roland Wimbledon điện hạ ở biên thuỳ xa xôi tìm được hắn, sử dụng một quyển Hóa học sơ cấp mở ra một cánh cửa mới cho hắn.
Từ đó về sau, Kaymer phát hiện tất cả những thứ mình học đều không có ý nghĩa chút nào, thuật giả kim vốn đại biểu cho sự lạc hậu, trở thành kỹ nghệ chắc chắn sẽ bị đào thải, cơ hội thăm dò con đường mới bày ở trước mặt của hắn —— lần này, sự liên lạc giữa vạn vật không còn là hỗn loạn mà là trật tự rành mạch, tính toán trước đây cũng biến thành không đáng một đồng, cho dù là Hiệp Hội Giả Kim Vương Đô hay là những công thức quý giá tốn hao vô số tâm huyết mới lấy được đó đều có thể buông xuống.
Lẽ ra như thế.
Nhưng mà Kaymer Schuider phát hiện khi điện hạ đề cập tới cái từ ngữ này lần nữa, trong lòng của hắn vẫn xúc động, một cảm giác phấn chấn khó nói lên lời lặng yên xuất hiện trong lòng của hắn.
Trong đầu Kaymer giống như lại hiện ra bóng lưng khinh bỉ đó, ngân lang dính đầy bụi đất, cửa lớn ầm ầm khép lại, còn có lời cuồng ngôn ngoại trừ Hiệp Hội Giả Kim Vương Đô ra thì tổ chức giả kim khác hoàn toàn không cần tồn tại.
"Bây giờ ngươi có hội nói cho bọn họ biết cái gì là thuật giả kim chân chính."
Cuối cùng, Kaymer đảo qua tờ giấy một chút, không tự chủ được đứng dậy, đi ra bên ngoài thư phòng: "Serra —— "
Còn chưa nói hết lời thì đột nhiên ngừng, hắn thấy trong phòng khách đã có một cái tay nảy, bên trong có mấy bộ quần áo của mình, thê tử đang khom người kiểm tra hành trang cho hắn.
"Đây là..."
"Đương nhiên là đi vương đô, ta biết cho dù không có thư điện hạ tự tay viết thì ngươi cũng sẽ đến đó." Serra mỉm cười nói: "Còn nhớ những chuyện mà ngươi kể cho ta nghe trước đây sao? Nơi đó có thứ mà ngươi nên đòi lại."
Kaymer sững sờ trong chốc lát, sau đó cười ra tiếng.
"Trong nhà phiền ngươi, ta muốn đi vương đô một chuyến."