Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 522

Chương 522
Chương 522

...

"Ngươi nói cái gì! ?"

Lãnh chúa Thành Evernight, công tước bắc địa Calvin Kant không dám tin đứng dậy, nhìn người mang tin tức trước mắt. Ly nước trên bàn rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ trong trẻo.

"Công tước đại nhân, đều là ta tận mắt nhìn thấy!" Người sau vùi đầu thấp xuống: "Phản vương chỉ dùng một ngày thì công phá tường thành vương đô, quốc vương bệ hạ cũng không thể chạy đi, bây giờ chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít!"

"Chuyện này. . . sao có thể như vậy được?" Calvin Kant thì thào nói: "Đó là vương đô!"

Tường thành đá xanh cao năm trượng, bộ đội thủ vệ mấy ngàn người, còn có máy ném đá và bột tuyết, không có hai ba vạn người thì đừng có mà nghĩ vượt qua được phòng tuyến này. Hơn nữa coi như tứ vương tử có thể tụ tập được nhiều người như vậy thì cũng không thể đánh hạ vương đô trong vòng một ngày!

"Súng… súng đạn của bọn họ quá mạnh mẽ." Giọng người mang tin tức có chút run, không biết là đi đường suốt đêm khiến cho thể lực suy yếu hay là bị tất cả những gì mình thấy làm cho rung động: "Chẳng những có thể liên tục bắn, uy lực còn lớn đến kinh người, đừng nói kỵ sĩ, ngay cả vệ đội cuồng hóa của quốc vương đều không thể ngăn cản bọn họ tiến lên, chỉ tới gần, coi như không chết cũng mất nửa cái mạng... so sánh với nó thì súng đạn của bệ hạ không khác gì cây gạt lửa."

Trong đầu Calvin Kant trống rỗng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, xong, tất cả đều xong.

Hơn một tuần lễ trước, nhận được mệnh lệnh tân vương, yêu cầu hắn điều động một chi bộ đội trợ giúp vương đô, thân là công tước bắc địa mới được sắc phong, đương nhiên hắn sẽ đáp lại. Sau khi thương nghị một phen, cuối cùng Calvin Kant chọn từ Horse Head Howth, Snow Fox Leisath và trong tộc mình ra một đội gồm hai ngàn năm trăm người, chờ sau khi tuyết tan thì lên đường cần vương —— mặc dù thời gian dự tính chênh lệch với thời gian trong thư cầu viện hơn nửa tháng, nhưng mà suy tính đến chiến công thành thường sẽ kéo dài mấy tháng, cho nên cũng không coi là quá muộn.

Bởi vì sắp bắt đầu cày bừa vụ xuân, trong đội ngũ không có bao nhiêu nông nô, kỵ sĩ cũng lác đác không có mấy, đa số là lính đánh thuê và dân tự do, nhưng cho dù như thế nào đi nữa, chỉ cần phái đội ngũ ra, chắc chắn trong mắt phản vương sẽ là tội mưu phản, chẳng mấy chốc những ngày an nhàn của hắn sẽ chấm dứt.

Đúng, còn có Edith! Calvin Kant chợt nhớ tới con gái bảo bối của hắn, nếu như là nàng, nói không chừng còn có thể nghĩ ra phương pháp cứu vãn.

"Nhanh, đi gọi trưởng nữ vào phòng ta!" Hắn quay qua nhìn thị vệ bên người, hô.

Rất nhanh, Edith mặc một bộ thường phục đi vào thư phòng, bên hông nàng còn có bội kiếm dùng khi huấn luyện, tóc buộc cao lên đỉnh đầu, trên chóp mũi rỉ ra một lớp mồ hôi mịn. Hiển nhiên là nàng đang luyện tập kiếm thuật giống như thường ngày, trên mặt lộ vẻ khó chịu: "Không phải ta đã nói rồi sao? Khi luyện kiếm thì đừng quấy rầy ta."

"Lần này không giống, gia tộc sắp gặp đại nạn!" Calvin Kant vội vàng thuật lại một lần tin tức mà người đưa tin đem về: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Hắn tha thiết nhìn con gái, hi vọng nàng có thể đưa ra một con đường giải quyết —— nếu như nói bắc địa thừa thãi trân châu, vậy thì Edith Kant chính là viên sáng ngời nhất. Nàng không chỉ có mỹ mạo động lòng người, hơn nữa thiên phú cực cao, cho dù là chính sự hay là hành quân tác chiến đều khiến cho nam tính khác ảm đạm phai mờ. Có thể nói gia tộc Kant có thể từ vị trí bá tước trèo lên cho tới công tước bắc địa bây giờ, không thể bỏ qua công lao của Edith.

Con gái nghe nói tứ vương tử một ngày đánh hạ vương đô thì hơi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: "Bây giờ ngài biết tại sao lúc ấy ta không có đồng ý gả cho Deflick chứ?"

Calvin Kant không khỏi mở to hai mắt nhìn: "Chẳng lẽ khi đó ngươi đã dự tính được tất cả?" Deflick dẫn đại quân đánh bại Ace công tước có ý đồ mưu phản, sau đó từng ở lại bắc địa một thời gian. Giống như đa số nam tử, hắn cũng coi trọng minh châu của bắc địa, nhưng Edith không có lập tức đồng ý với đối phương, mà là dùng một cái cớ xảo diệu đuổi sứ giả của đối phương đi. Lúc ấy mình còn có chút không hiểu, thậm chí còn trách con gái, phải biết gả đi thì chính là vương hậu, đây chính là chuyện mà nhiều thiếu nữ tha thiết ước mơ, mà địa vị của gia tộc Kant ở bắc địa cũng có thể vững hơn.

"Ngài nói một ngày phá thành? Chuyện đó thì không có!" Edith mở dây buộc tóc ra, để mái tóc dài màu xanh đỉnh đầu xõa xuống: "Ta chỉ cảm thấy hắn không phải nhân tuyển thích hợp thôi."

Không phải... thích hợp, Calvin Kant không khỏi rên rỉ trong lòng, hắn là kẻ thống trị Greyfort! Dù có ngắn ngủi thì cũng là danh phù kỳ thực quân vương một nước! Ngay cả người như vậy cũng không tính là phù hợp, rốt cuộc ngươi muốn gả cho người như thế nào? Nhưng mà lời này công tước cũng không có nói ra, trong lòng của hắn đã có quyết định, nếu như con gái từ đầu đến cuối không gả, hắn sẽ truyền vị trí công tước lại cho Edith —— hắn tin tưởng, so với hai đứa con trai của mình, trưởng nữ mới là người thừa kế tốt nhất, có thể phát dương quang đại gia tộc.

"Trở lại chuyện này." Edith xoay người nhặt ly sứ dưới đất lên: "Chuyện đầu tiên ngài phải làm là truy hồi quân đội đã phái đi ra."

"Thế nhưng bọn họ đã xuất phát bốn ngày, hơn nữa cũng không rõ là đi con đường nào, chỉ sợ không còn kịp rồi..."

"Không sao!" Nàng tách mảnh vỡ ra làm ba: "Ngài phái người chạy tới U Cốc Trấn trước, bây giờ xuất phát thì chạng vạng tối có thể đến, sáng mai lại đi thuyền đến vương đô, như vậy hẳn là có thể đến trước quân đội một ngày. Cho dù là quân đội đi một con đường nào thì cuối cùng đều sẽ hội tụ đến con đường lớn ở cửa bắc, chỉ cần đi ngược theo nó mà tìm thì có thể cản bọn họ lại ở vùng ngoại ô vương đô."

"Thì ra là thế!" Đáng chết, phương pháp này hẳn là mình cũng có thể nghĩ tới, công tước dùng sức vỗ vỗ đầu, đều do tin tức này đến quá mức đột nhiên, hắn nhất thời khó mà lấy lại bình tĩnh: "Bây giờ ta lập tức viết thư! Không, trực tiếp cho thân vệ cầm theo tín vật đi! Người tới!"

Thân vệ lĩnh mệnh rời đi, Edith tiếp tục ung dung nói: “Phụ thân, ngài cảm thấy cho chúng ta có thể đỡ được tiến công của tứ vương tử không?"

Calvin Kant không khỏi rùng mình một cái, tường ngoài Vĩnh Dạ Thành còn không kiên cố bằng một nửa vương đô, chỉ sợ dưới sắc mặt của loại này như thiên hỏa này thì nửa ngày cũng không chống đỡ được: "Ta cảm thấy... không thể."

"Cho nên chỉ triệu hồi quân đội còn thiếu rất nhiều!" Nàng nhún nhún vai: "Đừng quên ngài leo lên Deflick mới trở thành công tước, ở trong mắt Roland thì chỉ sợ không khác gì kẻ địch, cho dù bây giờ hắn không đến thì sau này cũng sẽ đến. Bởi vậy, muốn để gia tộc kéo dài tiếp, chúng ta nhất định phải làm càng nhiều, càng chủ động."

"Ý của ngươi là... để cho ta quay đầu hiệu trung với tứ vương tử điện hạ?" Calvin Kant do dự nói: "Hắn dựa vào cái gì tin tưởng ta?"

"Bằng thành ý!" Edith khẽ nói: "Kết quả trận chiến công thành này truyền ra, chỉ sợ đa số quý tộc đều sẽ sinh lòng khiếp đảm, nếu đã không thể liên thủ chống cự, còn không bằng sớm nhận thua cho rồi. Đương nhiên, đoán chừng không chỉ một mình ta nghĩ như vậy, cho nên gia nhập vào thì nhất định phải lấy ra thành ý, nếu không thì sao có thể trổ hết tài năng trong số quý tộc đông đảo được?"

"Thành ý như thế nào?"

Edith cười cười, một tay rút kiếm gỗ huấn luyện ra, trước khi Calvin Kant còn chưa kịp phản ứng, như thiểm điện đánh nát vụn hai mảnh vỡ trong số ba mảnh vỡ trên bàn.

"Ta cảm thấy gia tộc Howth và gia tộc Leisath là lễ vật không tệ, ngài nói đúng không, phụ thân?"

Bình Luận (0)
Comment