Ban đêm, Calvin Kant triệu tập các quý tộc bắc địa đến thành bảo.
Trong phòng tiệc, lò lửa cháy hừng hực, chiếu bóng mỗi người lên trên vách tường, ngọn lửa lắc lư khiến cho cái bóng nhảy múa, giống như là một bức tranh tường quái dị.
Bốn cái bàn dài lớn trong đại sảnh bày đầy thịt và rượu nóng hôi hổi, thoạt nhìn như là một bữa tiệc tối phong phú, chỉ là không khí hiện trường cũng không thoải mái, đặc biệt là khi công tước nói ra tin tức vương đô bị đánh hạ.
"Ta đã phái người đi gọi đội ngũ phái ra bốn ngày trước về, may mắn, bọn họ còn có thể còn sống trở về!" Hắn ngồi ở vị trí chủ tọa, trầm giọng nói: "Mấu chốt là chúng ta... bắc địa nên làm cái gì?"
Các quý tộc hai mặt nhìn nhau, đại khái là tin tức Deflick ngay cả một ngày cũng không có thủ được quá doạ người, trong lúc nhất thời trong đại sảnh không có ai dám trả lời. Calvin Kant nhìn thấy được khiếp đảm và hối hận trong mắt không ít quý tộc nhỏ, Edith nói không sai, chỉ với loại người như vậy thì tuyệt đối không thể nào chống cự Roland Wimbledon, tử thủ đất phong là chuyện vốn không thể nào, bọn họ chỉ có một con đường.
Nhưng mà đối với quý tộc vừa gia nhập vào Deflick, đột nhiên đổi qua phản chiến thực sự có chút xấu hổ.
"Nếu không, chúng ta phái sứ giả hỏi ý tứ vương tử?" Qua một hồi lâu mới có người nói.
"Nếu như hắn không can thiệp bắc địa, chúng ta dứt khoát ủng hộ hắn làm vua." Lời này lập tức được một quý tộc nhỏ khác đồng ý: "Dù sao đều là chuyện của gia tộc Wimbledon, ai làm quốc vương cũng vậy thôi."
Bá tước Leisath cười lạnh thành tiếng: "Đều như thế?"
Calvin Kant nhíu mày, trọng điểm tới.
Quả nhiên bá tước lên tiếng, tất cả mọi người đều nhỏ giọng, điều ấy khiến cho hắn có chút không thoải mái. Trên thực tế thế lực ba nhà vốn không có khác biệt quá nhiều, thậm chí gia tộc Kant còn kém hơn một chút... chỉ là hắn nghe theo ý của con gái, lấy lòng Deflick đầu tiên mới được vị trí công tước này.
Đương nhiên, hắn cũng hiểu đây là thủ đoạn ngăn chặn của tân vương, hai nhà khác khinh thị và bất mãn với mình, đại khái Deflick cũng vui khi thấy như vậy.
"Chẳng lẽ các ngươi đều quên vị công tước Ace bị xử tử theo tội mưu phản sao?" Leisath lạnh giọng nói: "Hắn không có chủ động đi trêu chọc Deflick. Nếu như ngay từ đầu chúng ta đã chịu thua thì dây treo cổ sẽ bọc tại trên cổ của chúng ta bất cứ lúc nào, khi đó mới giãy dụa thì sẽ trễ! Trong mắt tứ vương tử, chúng ta là người chân chính tham dự mưu phản, ít nhất mỗi người đều không thoát khỏi quan hệ với Deflick!"
"Không chịu thua thì có thể thế nào, ngay cả vương đô cũng sống không qua một ngày, chúng ta chỉ là lấy trứng chọi với đá thôi..." Một người được Calvin Kant phong thần dựa theo nội dung ước định thấp giọng phản bác, khí thế kém xa. Bị đối phương trợn mắt liếc nhìn, nửa câu nói sau càng nói càng bé không thể nghe.
"Cho dù có phải là trứng gà hay không thì ta đều muốn thử một lần!" Eder Howth cao giọng nói: "Phản vương giết chết ca ca của ta! Chắc chắn hắn phải trả giá đắt cho chuyện này!"
"Ai là trứng gà còn chưa chắc, bắc địa dãy núi chập trùng, khắp nơi đều là đường hiểm, quân đội của hắn có thể rong ruổi trong bình nguyên và đường sông, lại không chắc có thể tự do ở bắc địa." Bá tước Howth nói theo: "Cùng lắm thì gia tộc lui vào Coldwind Ridge, ta cũng không tin quân đội của hắn còn có thể bay lên."
Như thế chẳng khác nào ngươi giao toàn bộ phía sau lưng cho giáo hội, Calvin Kant thầm nghĩ, đám người đó cũng không có ý tốt với bắc địa. Chuyện của trưởng tử gia tộc Howth hắn cũng đã được nghe nói, hình như chết bởi một trận thảo phạt lãnh chúa Tây cảnh... nhưng mà đánh trận thì sao có thể không chết người? Nếu như dựa vào tiến hô thì có thể làm cho đối phương trả giá đắt thì đao kiếm và khôi giáp của kỵ sĩ cũng không cần phải tồn tại.
Trong đại sảnh dần trở nên ồn ào, bởi vì hai gia tộc Leisath và Howth tỏ thái độ, phái chủ trương dần trở nên áp đảo. Mặc dù Calvin Kant vẫn luôn im lặng không nói nhưng trong lòng lại có chút nóng nảy.
Edith sẽ không gặp phải phiền toái gì chứ?
"Không biết công tước đại nhân thấy thế nào?" Đại khái là trầm mặc quá lâu, bá tước Leisath đưa mắt nhìn hắn.
Trong lòng Calvin Kant run lên, rốt cục đến phiên mình: "Ta gọi các ngươi tới nơi này chính là muốn nghe xem ý của mọi người như thế nào. Dù sao việc này quan hệ đến tương lai bắc địa, có thận trong như thế nào đi nữa cũng không đủ —— "
Bá tước Howth không kiên nhẫn ngắt lời hắn: “Đủ rồi, chỉ sợ ngươi đã dự định hiệu trung với tứ vương tử, nếu không thì sao những tên mềm yếu đó đều được ngươi phong thần? Bây giờ chắp tay dâng quyền lực lên, đến lúc đó chính là dê đợi làm thịt!"
"Ngươi..." Calvin Kant suýt chút nhịn không được ném ly rượu trong tay ra.
"Đã như vậy, chúng ta cũng không có gì để nói!" Leisath đứng dậy, đi ra cửa sảnh tiệc: "Đúng rồi, nếu như muốn để tứ vương tử tha cho ngươi một cái mạng, ngươi có thể trói chặt Edith hai tay dâng lên, nghe nói tên đó cực kỳ háo sắc —— ách —— "
Tiếng cười vang của đám người dừng theo bá tước trầm mặc, ai cũng có thể trông thấy phía sau hắn có một mũi kiếm, phía trên vết máu loang lổ, phản chiếu ánh sáng nhạt của lò lửa.
"Ngài đang nói ta sao, đại nhân Snow Fox? Lời này ta cũng không thể coi như không nghe thấy."
Thân thể bá tước bất lực trượt qua một bên, một võ sĩ thân hình cao gầy mặc giáp xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, nàng mặt không biểu tình rút trường kiếm ra, đi ngang qua Leisath còn đang run rẩy giãy dụa, đi vào đại sảnh.
Người đến chính là Edith Kant.
Trong lòng Calvin Kant lập tức ổn định lại.
Chỉ thấy trên khôi giáp nàng đều là vết máu màu đỏ sậm, hiển nhiên vừa trải qua một trận chém giết, ngay cả khi như vậy thì phong thái của nàng vẫn không giảm, trên khuôn mặt đẹp đẽ còn có một phần túc sát chi ý. Sau đó một đội võ sĩ cầm kiếm nối đuôi nhau mà vào, trong nháy mắt đã bao vây đại sảnh. Đến tận đây, tất cả mọi người mới biết đã xảy ra chuyện gì.
"Vệ đội!" Bá tước Howth mở to hai mắt nhìn: "Các ngươi giết vệ đội bên ngoài —— "
"Không giải quyết hết bọn họ thì sao ta có thể yên tâm đối phương các ngươi chứ?" Calvin Kant thở dài ra một hơi, đập mạnh cái ly xuống đất: "Hình như ngươi quên, ta mới là người chấp chưởng bắc địa!"
Hắn vẫn luôn chờ đợi thời khắc này, yến tiệc như thế này mỗi cách một thời gian thì sẽ cử hành một lần, tâm lý đề phòng của mấy quý tộc lớn cũng không cao, thị vệ theo hộ tống không quá trăm người, hơn nữa gần như lưu thủ ở bên ngoài khu thành bảo, thích hợp một mẻ hốt gọn. Khi thuận lợi giải quyết xong thị vệ của đối phương, đại cục gần như đã định.
Đương nhiên, người quyết định kế hoạch này và người chấp hành đều là con gái mình, minh châu của bắc địa Edith.
Cửa lớn sảnh tiệc chậm rãi khép lại, lò lửa theo gió lạnh mà đung đưa không ngừng.
Phong thần của hai nhà nhao nhao rút bội kiếm ra, mà quý tộc nhỏ thì bị dọa đến hồn bất phụ thể.
"Ngươi điên rồi!" Eder Howth cắn răng nói.
Giờ phút này, Calvin Kant đã không còn rảnh quan tâm tranh đấu miệng lưỡi: "Bỏ vũ khí xuống đầu hàng, miễn tử. Nếu có chống cự... giết chết bất luận tội!"
Vừa dứt lời, trong nháy mắt hai nhóm người va chạm vào nhau.