Trong đại sảnh lập tức sôi trào lên, bàn gỗ bị hất tung, chén dĩa đựng thức ăn phát ra tiếng vang lốp bốp, nước canh theo khe hở giữa phiến đá mà chảy khắp nơi.
Ngồi bên cạnh công tước, hai đứa con trai lần đầu tiên nhìn thấy người ta liều mạng tranh đấu ở khoảng cách gần như vậy, Kohl lớn hơn thì rút kiếm ngăn trước mặt phụ thân, tư thế vô cùng cứng ngắc, hoàn toàn không có khoan thai tự đắc như huấn luyện ngày thường, mà Lance mười bảy tuổi thì dứt khoát trốn ra sau ghế.
Calvin Kant lén thở dài, nếu như không có Edith, có lẽ hai người này cũng sẽ không lộ ra tệ hại như thế, nhưng so với minh châu của bắc địa thì chênh lệch này to đến tột đỉnh, có lẽ ngay cả chính bọn họ cũng chấp nhận số phận, đã không còn dũng khí đuổi theo nữa.
Công tước nhìn trung ương sảnh tiệc, trưởng nữ đã để mắt tới Eder Howth, người mạnh nhất trong này.
Đầu tiên là nàng cầm một bình rượu mạch lên ném qua chỗ đối phương, khiến cho hắn phải quay người lại, sau đó nhún người nhảy lên, nhảy lên một cái bàn gỗ dài, vùng kiếm chém hắn từ trên cao, động tác mau lẹ như là linh miêu trên đất tuyết. Eder vội vàng đón đỡ, lưỡi kiếm chạm vào nhau bắn ra tia lửa.
Trong khoảnh khắc, Edith đã vung ra năm sáu kiếm, tiếng đinh đinh đương đương kéo dài, giống như là bước chân tử thần tới gần, mà ở bước ngoặt nguy hiểm thì Eder lại tuôn ra khí thế kinh người, hóa giải toàn bộ công kích. Hai người vây quanh bàn dài đánh cho khó phân thắng bại, xung quanh đã có mấy kỵ sĩ gia tộc Howth trúng kiếm té quỵ, nhưng hắn không chỉ không có lùi bước mà còn càng đánh càng hăng.
Calvin Kant không khỏi lo lắng.
Lúc trước Edith đã trải qua một trận đại chiến, vết máu loang lổ trên khôi giáp chính là chứng minh, dù không có bị thương nhưng chắc chắn thể lực cũng tiêu hao không ít, lại thêm phụ nữ trời sinh lực lượng yếu hơn, triền đấu như vậy hiển nhiên rất bất lợi cho nàng.
Nhưng trên mặt Edith không có một chút sợ hãi nào.
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm đối phương, con ngươi sáng ngời như là ánh sao lấp lóe, mỗi một lần đấu kiếm đều có thể thấy được nàng lau mồ hôi. Tuy sức mạnh dần dần yếu bớt nhưng nàng vẫn lựa chọn dùng công kích kín không kẽ hở áp chế đối thủ.
Hình như Eder cũng chú ý tới điểm ấy, hắn hét lớn một tiếng, liều mạng lưỡng bại câu thương, giơ kiếm phản kích, hiển nhiên minh châu của bắc địa cũng không muốn dùng máu đổi máu, rút kiếm về đỡ. Lực lượng chênh lệch rốt cục cũng hiện ra kết quả, trường kiếm của Edith bị chấn văng, thân thể mất đi cân bằng, từ trên bàn dài rớt xuống!
Trong nháy mắt, trái tim công tước như vọt lên cổ họng: "Đáng chết ! Nhanh đi giúp nàng một chút —— "
Nhưng cho dù là thị vệ gần nhất thì cũng khó có thể hỗ trợ ---- -- -- mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Sau khi Edith hạ xuống cũng không mau chóng bật dạy mà là chém một cái, chặt đứt chân bàn dài, lúc này Eder Howth đang nhảy lên bàn dài, hai tay giơ lên cao, muốn dùng một chiêu thế đại lực trầm trảm kích kết thúc tính mệnh đối thủ, hoàn toàn không có chú ý tới nơi người trước rơi xuống vừa khéo ở biên giới bàn dài.
Cảnh tượng khiến cho Calvin Kant trợn mắt há hốc mồm xuất hiện, cái bàn mất một chân khiến cho kỵ sĩ triệt để mất cân bằng —— nếu như chỉ là mặt bàn lật úp có lẽ hắn còn có thể nhẹ nhõm nhảy ra, nhưng hết lần này tới lần khác, trong khoảnh khắc này lại là khoảnh khắc hắn tập trung lực lượng toàn thân vào cánh tay, hai chân như là móng vuốt quấu chặt bàn, thân thể nghiêng về phía trước, chính là động tác bổ chém tiêu chuẩn! Chỉ thấy toàn thân Eder ngã xuống với tư thế chó gặm bùn, đầu đụng xuống sàn nhà, tiếng vang nặng nề ngay cả hắn cũng nghe được nhất thanh nhị sở.
Sẽ không còn cơ hội quay lại nữa.
Edith nhảy ra phía sau lưng Eder, móc dao găm bên hông ra, trực tiếp đâm vào cổ Eder, theo hai tay uốn éo, thân thể kỵ sĩ như là trúng gió, co quắp lại.
Đây là... trùng hợp?
Không... công tước nhận ra, trong khoảnh khắc từ khi hắn nhảy lên trên bàn dài thì đã rơi vào cạm bẫy do Edith bày ra. Từ vừa mới bắt đầu đã bị đối thủ chiếm lấy chỗ cao đánh tới, giờ cướp lại được chỗ cao khiến cho đáy lòng của hắn thấy được hi vọng chuyển bại thành thắng, mà ưu thế về sức mạnh trong giao đấu khiến cho hắn xem công kích mãnh lực trở thành đường tắt tốt nhất để phân ra thắng bại —— đối thủ chống cự càng ngày càng yếu cổ vũ lòng tin cho Eder, cho nên một đòn cuối cùng hắn hoàn toàn dùng hết toàn bộ sức lực, nếu như dựa theo so đấu bình thường thì Edith tuyệt đối không thể nào ngăn lại một đòn này.
Nhưng mà như vậy cũng khiến cho hắn hoàn toàn mất đi cơ hội điều chỉnh cân bằng.
Trước mặt nhân số chênh lệch gấp ba mình, hai nhà quý tộc cũng không có kiên trì chống cự quá lâu, nửa khắc đồng hồ sau, trong phòng tiệc lại yên tĩnh trở lại. Lò lửa vẫn đang lẳng lặng thiêu đốt, chỉ là trong số rượu chảy trên sàn nhà còn thoang thoảng mùi máu tanh.
Công tước đi xuống chủ tọa, ngắm nhìn bốn phía, mà các quý tộc nhỏ nhao nhao cúi đầu, không ai dám đối mặt với hắn.
"Bá tước Leisath và bá tước Howth có ý đồ mưu phản quốc vương Wimbledon, đã bị chế tài, bây giờ các ngươi có một cơ hội lựa chọn, là nghe lệnh của hai bộ thi thể trên đất hay là hiệu lực với tân quốc vương?"
Lần trả lời này đều nhịp, rốt cuộc không còn nghe được tạp âm khác.
...
"Như vậy là được sao?" Thư phòng, dùng khăn tay xoa xoa vết máu trên thái dương con gái: "Roland Wimbledon bệ hạ sẽ chấp nhận chúng ta?"
"Hôm qua ngài còn gọi hắn là phản vương đó." Edith trêu ghẹo nói: “Quyết định xưng thần với hắn nhanh như vậy sao?"
"Đó còn không phải là do ngươi nói!" Công tước trừng nàng một cái: "Dù sao đánh không lại còn không bằng nhanh chóng đầu hàng, nếu không tranh thủ được bệ hạ, chúng ta sẽ trở thành kẻ địch chung của quý tộc!"
Không trải qua Tòa Trọng Tài thẩm phán mà trực tiếp xử tử hai quý tộc lớn, như vậy đã phá vỡ ranh giới cuối cùng khi quý tộc giao chiến. Nếu như không phải gần hai năm này Greyfort chiến hỏa lan tràn, lãnh chúa các nơi liên tục đổi, lại thêm có Deflick làm tấm gương, hắn tuyệt đối không dám hạ tử thủ như Edith nói.
"Ta không biết."
"Cái...cái gì?" Công tước tâm can run lên, suýt chút làm rớt khăn tay xuống đất: "Ngươi không biết?"
"Đúng vậy, chúng ta chỉ có thể hết sức biểu hiện ra thành ý, nhưng cuối cùng người quyết định vận mệnh bắc địa vẫn là tứ vương tử, điểm này ngài không nên lầm, phụ thân." Edith hững hờ nói: "Hắn vẫn có khả năng sẽ phái ra thân tín của mình tiếp quản bắc địa, tước vị của ngài cũng có thể sẽ bị gọt đi, đó cũng không phải chuyện đáng kinh ngạc gì. Ta chỉ biết là nếu như không thử, gia tộc Kant sẽ không có chút cơ hội nào, so với kết cục hủy diệt đã được định trước, bây giờ ít nhất chúng ta còn có thể kéo dài tiếp."
Calvin Kant sửng sốt hồi lâu, mới rầu rĩ không vui đặt mông ngồi xuống ghế, hắn biết con gái nói không sai, nhưng câu trả lời như vậy vẫn khiến cho hắn khó mà chấp nhận.
Hắn không muốn mất đi vị trí công tước.
Edith bỗng nở nụ cười: "Đừng nản chí phụ thân, sáng sớm ngày mai ngài còn phải thừa cơ truy kích, đi thu phục phủ đệ và đất phong của hai vị bá tước. Lại nói, chuyện này cuối cùng sẽ trở thành bộ dáng gì, mức độ rất lớn còn được quyết định bởi người gia nhập thể hiện ra năng lực bao lớn." Nàng dừng một chút: "Thành ý là vé vào cửa cho chúng ta đàm phán, mà năng lực mới có thể quyết định kết quả đàm phán."
Calvin Kant nhíu mày nói: "Ý của ngươi là..."
"Ta sẽ hộ tống hai cái đầu này tiến về vương đô, phụ thân!" Nàng nở nụ cười xinh đẹp: "Xin hãy để cho ta làm sứ giả của ngài.”