Chỉ là như vậy sao?
Nghe nói như vậy, Akesha thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Ma quỷ mạnh mẽ ở chỗ số lượng đông đảo, nếu như chỉ nhằm vào chút ít Cuồng Ma, một hai phù thủy cao giai thì có thể thu thập bọn chúng.
"Bây giờ ngươi có phương pháp cầm tù bọn chúng rồi?"
"Vừa khéo phù thủy mới tới thích hợp làm việc này!" Roland giới thiệu năng lực của các nàng cho nàng nghe: "Iphies bắt được ma quỷ, sau đó có thể dùng khinh khí cầu kéo lồng giam về rất dễ dàng, đương nhiên ta cũng sẽ chuẩn bị một chút còng tay xích chân, trói bọn chúng lại thì vấn đề không lớn. Ta muốn hỏi chính là sương đỏ ma quỷ mang theo có thể kiên trì được bao lâu, sau khi bọn chúng chết thì máu có thể dùng để chế Ấn Phù nữa không?"
Thì ra là thế... đến đây Akesha đã hoàn toàn hiểu được mục đích của hắn: "Nói như vậy, một bình sương đỏ có thể duy trì tầm một ngày, ma quỷ sẽ căn cứ nhiệm vụ khác nhau mà lựa chọn số lượng bình sương đỏ đem theo, ví dụ như là chấp hành nhiệm vụ giám sát và tuần tra, tọa kỵ của bọn nó sẽ chở ba đến bốn bình —— nhưng mà đây cũng là hạn mức tối đa."
"Tại sao vậy?" Roland hiếu kỳ nói.
"Rời khỏi loại tháp đá đen kỳ quái đó thì sương mù sẽ dần dần mất đi hiệu lực!" Nàng giải thích: "Nếu không thì tổ chức Quest đã có thể chăn nuôi ma quỷ và Hỗn Độn Thú rồi hợp thành Ấn Phù với số lượng lớn. Cũng không phải là tam tịch của Hội Liên Hợp không có thử, ví dụ như là chủ động xuất kích chiếm lĩnh một ít chòi canh của ma quỷ, muốn cướp đoạt tháp đá đen cỡ nhỏ, nhưng trước khi kẻ địch tan tác thì kiểu gì cũng sẽ hủy nó đi, để lại cho Võ Sĩ Thánh Hữu chỉ là một cái tháp đá khô héo."
"Khô héo?" Đối phương kinh ngạc nói: "Tảng đá cũng có thể khô héo sao?"
"Không có ai biết rốt cuộc nó là thứ gì, nhưng mà với hòn đá mang về được thì dùng khô héo để hình dung cũng không quá đáng. Mặt ngoài vốn phải là bóng loáng trở nên thô ráp không ánh sáng, hơn nữa dùng tay chạm vào còn có thể khiến cho rất nhiều mảnh đá rớt xuống, hoàn toàn khác với dáng vẻ mà các võ sĩ nhìn thấy lúc đầu."
"Ta hiểu..." Roland trầm ngâm một lát: "Nếu quả thật có thể mang ma quỷ về, ngươi có thể chế tạo ra Ấn Phù ma thạch không?"
"Cho ta đầy đủ vật liệu thí nghiệm, phòng thí nghiệm và hai mươi phàm nhân làm trợ thủ!" Akesha bẻ ngón tay nói: “Ấn Phù giản dị thì xác suất thành công chừng tám mươi phần trăm, cao cấp... ừm, dù sao ngươi cũng không có ma thạch tương quan."
"Những thứ này cũng không có vấn đề gì!" Hắn do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng mà nếu hành động dụ bắt dẫn một đám ma quỷ tới thì nên làm cái gì?"
Akesha không nhịn được cười ra tiếng: "Trước đó thấy ngươi tràn đầy tự tin ta còn tưởng rằng ngươi chưa bao giờ lo lắng tới vấn đề này chứ."
"Khụ khụ, ta chỉ muốn bảo đảm vạn vô nhất thất mà thôi."
Nàng nhẹ nhõm nói: “Dẫn ta và tiểu thư Anna theo là được rồi."
"Ngươi và... Anna?"
"Có thể ngươi còn chưa có nhận biết chính xác về phù thủy trong lãnh địa của mình, thưa bệ hạ!" Akesha thở dài: "Phải biết Hội Liên Hợp thế lực trải rộng toàn bộ bình nguyên màu mỡ cũng chỉ có hơn một trăm phù thủy cao giai, trong đó năng lực thuộc về chiến đấu không đến bốn mươi, các nàng tạo thành tầng lớp cấp cao của Hội Liên Hợp và cốt cán của quân thánh hữu. Mà trong Liên Minh Phù Thủy của ngươi, chỉ có mấy phù thủy cao giai, lại thêm những vũ khí cổ quái kỳ lạ đó, thực lực tương đương một liên đội quân thánh hữu, ăn hết một đám ma quỷ cũng không tính là việc khó gì. Coi như gặp gỡ Lãnh Chúa Địa Ngục, tiểu thư Anna còn có thể kích hoạt Ấn Phù Thần Ý hai lần mà."
"A... ta suýt chút quên đi thứ đó." Roland bừng tỉnh đại ngộ nói: "Cảm ơn đề nghị của ngươi."
"Không cần khách sáo, chiến thắng ma quỷ là nguyện vọng suốt đời của ta, ngươi cũng đừng khiến cho ta thất vọng, bệ hạ."
Akesha đang chuẩn bị cáo từ, đối phương gọi nàng lại.
"Đúng rồi, ta còn có một chỗ không hiểu."
"Cái gì?"
"Tại sao vừa rồi ngươi sẽ có phản ứng lớn như vậy đối với chuyện tiến công doanh trại của ma quỷ?" Roland nhíu mày nói: “Trước kia ngươi cũng không phải nói như vậy... ta nhớ được mới đầu ngươi không chỉ yêu cầu chủ động tấn công bọn chúng, thậm chí bất kể hi sinh cũng phải cướp đoạt Hỗn Độn Thú có thể tồn tại trong doanh địa, không phải sao?"
Akesha lập tức cảm thấy mặt mình nóng lên, không cần nhìn cũng biết chắc chắn là đã đỏ bừng.
Nàng cũng không thể nói lúc ấy cảm thấy Roland hoàn toàn không có năng lực ngăn cản ma quỷ, lại đang nổ võ lực của mình, hờn dỗi mới nói như thế. Bây giờ cảm thấy lãnh địa thế cục tốt đẹp, chỉ cần có thời gian, thực lực nhân loại sẽ càng ngày càng mạnh mẽ, đương nhiên thái độ cũng thay đổi hoàn toàn khác biệt.
"Có sao? Ta cũng không nhớ rõ mình từng nói như vậy!"
"Nhưng lúc đó hoàn toàn chính xác ngươi..."
"Khụ khụ, bệ hạ, ta cảm thấy rất buồn ngủ!" Nàng cưỡng chế ngáp một cái: "Xin cho ta xin được cáo lui trước." Nói xong cũng không quay đầu lại, rời khỏi văn phòng.
Xuyên qua hành lang thông tới tòa nhà phù thủy, gió đêm mát mẻ quét qua mặt Akesha, khiến cho tâm tình của nàng dần dần bình tĩnh trở lại.
Nhìn trời đầy sao, trong óc nàng bỗng nhiên xuất hiện hình bóng Wendy.
"Một ngày nào đó hắn sẽ trở thành vua của Greyfort, dẫn chúng ta đánh bại bất cứ kẻ địch nào, ta tin tưởng như thế."
Lúc ấy, thấy được biểu cảm tin tưởng không nghi ngờ của nàng, trong lòng Akesha đã cảm thấy hâm mộ lại có một tia bi ai, hâm mộ là các nàng còn không có bị hiện thực tàn khốc áp đảo, bi ai là tin tưởng cũng không thể thay đổi thực lực chênh lệch.
Nhưng bây giờ, nàng cũng có một chút tin tưởng.
Iphies không nhớ rõ mình trở lại phòng ngủ như thế nào.
Trong óc nàng đều là cảnh tượng súng pháo nổ vang —— mấy trăm người chỉnh tề sắp xếp thành hàng, hướng về bia phía trước mà ngắm bóp cò súng, ngoại trừ khói trắng mù mịt, nàng cũng nhìn không thấy cái gì, coi như ma lực có thể cảm giác được cũng hoàn toàn không kịp dùng lồng giam vây đạn lại.
Bệ hạ cũng không hề nói dối, đạn kim loại có uy lực vượt xa đạn đặc thù Macy dùng khi quyết đấu với mình, bia ngắm gỗ ngoài trăm bước bị bắn đến thủng trăm ngàn lỗ, mà với khoảng cách này thì phù thủy chỉ có thể bị động bị đánh.
Về phần một loại vũ khí khác được xưng là hoả pháo thì càng đáng sợ, phạm vi công kích gấp bội súng ống, quan sát kết quả xạ kích thì thậm chí cần phải dùng đến kính quan sát, nhưng thân vệ dẫn đội lại nói đây chỉ là pháo dã chiến kiểu cũ nhất, một loại vũ khí tên là pháo cứ điểm một trăm năm mươi hai milimet mới là vương bài chân chính của doanh pháo binh.
Nhiều loại tiếng nổ không ngừng vang lên trong đầu nàng, cuối cùng toàn bộ hợp thành một ý nghĩ.
"Heidy Morgan lừa gạt chúng ta."
Iphies lẩm bẩm nói.
"Cũng có thể là nàng hoàn toàn không có nghĩ đến trên thế giới này còn có lực lượng như vậy!" Ánh mắt U Vũ phức tạp, hiển nhiên cũng bị huấn luyện quân đội chiều nay chấn nhiếp: "Sau này chúng ta nên làm như thế nào?"
Nàng không có trả lời, không cần biết lúc trước Heidy ôm mục đích gì, giờ phút này nó đã không còn ý nghĩa, bởi vì nàng biết, thứ bệ hạ muốn Hội Răng Máu hoàn toàn không cho được —— đông đảo phù thủy phụ trợ dưới tay Tilly Wimbledon hiển nhiên có tác dụng hơn phù thủy chiến đấu của Hội Răng Máu nhiều.
Nhớ lại những gì đã trải qua trong nhiều năm trước đây, nàng phát hiện năng lực và sự trưởng thành mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo trở thành một trò cười, ngoại trừ Annie, không có gì đáng để lưu niệm.
Qua hồi lâu, nàng mới ngẩng đầu: "Ta không muốn về Hội Răng Máu."
"..." U Vũ khẽ gật đầu: "Ta cũng thế." Sau đó nàng ngẩn người: "Ngươi khóc?"
Lúc này, Iphies mới cảm giác được bên khóe miệng mặn mặn, nàng giơ tay lên xoa xoa mặt, cảm giác ướt sũng từ đầu ngón tay truyền đến.
"Ta không biết."
Đã lâu nàng chưa nếm được mùi vị của nước mắt.
Dã thú sẽ không khóc.
Cho dù là có thì cũng không phải là vì chính mình.
Nếu như từ vừa mới bắt đầu, nàng và Annie gặp gỡ được Liên Minh Phù Thủy thì tốt biết bao nhiêu.
Iphies nhắm mắt lại, mặc cho những nước mưa mặn mặn này vẩy xuống trong lòng.
Annie, tha thứ cho ta.