Bận rộn một ngày, khi Akesha trở lại thành bảo thì sắc trời đã hoàn toàn tối mịt.
Đẩy cửa phòng ở ra, nàng bất ngờ phát hiện Wendy đang ở trong phòng khách chờ mình.
"Tại sao ngươi lại bận rộn đến lúc này?" Đối phương cau mày lại, trong lời nói lại không có chút ý trách cứ nào, chỉ là quan tâm: "Sau này nên về sớm đi, ít nhất cũng ăn bữa tối với mọi người."
"Xin lỗi, ta quên nhìn sắc trời!" Akesha cởi áo khoác, treo ở cửa phòng: "Chỉ nghĩ làm xong nhóm khí nitơ cuối cùng, không nghĩ tới sau khi ra khỏi cửa thì trời đã đen —— nhưng mà ngươi nên trách lãnh chúa đại nhân, đèn trong nhà máy hóa chất sáng lên thì không khác gì ban ngày."
"Ta đưa bữa tối đến cho ngươi." Wendy bất đắc dĩ thở dài: "Để trên bàn, bây giờ vẫn còn nóng, mau ăn đi."
"Làm phiền ngươi!" Akesha hơi rung động nói. Đối phương là phù thủy được mọi người trong Hội Cộng Trợ kính yêu nhất, hơn nữa rất được lãnh chúa tín nhiệm, nếu ở Taqira thì ít nhất cũng là quan chấp hành dưới tay tam tịch. Người như vậy mà lại tới đưa bữa tối cho mình, chuyện này tuyệt đối không thể có trong Hội Liên Hợp.
"Không cần khách sáo." Wendy vỗ vỗ bờ vai của nàng: "Nếu như cảm thấy mệt mỏi thì nhớ nhờ Echo hát cho ngươi nghe một khúc Bài ca suối ấm, tuyệt đối đừng cảm thấy thẹn thùng... đừng quên ngươi cũng là một thành viên của Liên Minh Phù Thủy."
Liên Minh Phù Thủy...
Sau khi cửa phòng đóng lại, Akesha trầm mặc một lát mới đi tới bàn, chỗ để hộp cơm kim loại giữ ấm.
Trong hộp chính là ba món ăn một món canh, theo thứ tự là thịt nướng thơm ngào ngạt, cây nấm, bánh mì và súp trứng, khiến cho nàng bất ngờ chính là một góc hộp còn có một cái đĩa nhỏ, chứa chừng nữa đĩa mật ong.
Nàng không khỏi nuốt một hớp nước miếng.
Không nghĩ tới Wendy lại để ý tới cái này...
Trong mấy chục năm Taqira tác chiến với ma quỷ, các loại vật tư càng ngày càng thiếu thốn, đương nhiên cũng bao gồm đồ ăn trong đó. Mặc dù địa vị Akesha không thấp nhưng thứ mà thường ngày có thể ăn được chỉ là các loại ngũ cốc và hoa quả phù thủy phụ trợ trồng ra, thịt cũng có nhưng cung ứng không ổn định lắm, về phần hương liệu, đường và mật ong thì khỏi nói —— hai cái trước thuộc về xa xỉ, chỉ có tầng lớp cấp cao của Hội Liên Hợp mới có thể hưởng thụ, mà cái sau cho dù có phù thủy có thể thúc đẩy bầy ong thì cũng bị đưa vào chiến trường mà không phải dùng để sản xuất loại đồ ngọt có cũng được mà không có cũng không sao này.
Trên thực tế, nàng rất thích ăn ngọt đồ, đặc biệt là mật ong.
Ở tiệc nướng, đa số mọi người đều chọn bột tiêu và hạt muối trộn lẫn làm gia vị bôi lên, mà nàng thì lặng lẽ ăn sạch một hũ mật ong. Không nghĩ tới chuyện này bị Wendy nhìn thấy được.
Nàng đột nhiên cảm thấy trong đáy lòng có thứ gì dâng lên —— bởi vì không thể cảm nhận được rét lạnh cho nên nàng cũng không mẫn cảm với ấm áp, khi tắm rất ít khi dùng nước ấm, bởi vì nàng không muốn làm phiền Anna. Suy tính đến thân phận và lai lịch của mình, ngay cả nhà ở đều yêu cầu Roland đơn độc bố trí một gian cho nàng, giống như đỉnh tháp thí nghiệm, chỉ một mình nàng ở.
Nhưng bây giờ, nàng lại cảm thấy trong phòng hơi lạnh lẽo.
Có lẽ, ở chung với những người khác cũng không tệ?
Akesha lấy mật ong ra, bôi một lớp đều lên bánh mì, chậm rãi bỏ vào trong miệng, lần này, nàng thật sự cảm nhận được sự ấm áp của thơm ngọt.
...
Ăn xong bữa tối, nàng định xem Hóa học sơ cấp một hồi rồi đi ngủ, những kiến thức này có lẽ không thể nào trợ giúp nàng tấn thăng thêm một bước nữa nhưng lại có thể khiến nàng không đến mức khó xử trước mặt phàm nhân.
Gần đây, nhà máy hóa chất có thêm một nhóm người xa lạ, nghe White Paper nói bọn họ đều đến từ Hiệp Hội Giả Kim Vương Đô. Mỗi ngày Akesha đều có thể nhìn thấy bọn họ qua lại giữa phòng thí nghiệm và nhà máy, có đôi khi là Kaymer Schuider dẫn bọn họ đi, có đôi khi là đệ tử Chamies của Kaymer dẫn bọn họ đi, nhưng bất kể lúc nào nhìn thấy nhóm người này, trên mặt luôn là dáng vẻ không dám tin, trong miệng mỗi người đều có thể nhét một quả trứng gà vào, thật giống như bọn họ chỉ có một cái biểu cảm này. Hơn nữa có mấy người lòng hiếu kỳ quá thừa xem nàng như một nhà giả kim nổi tiếng, có cơ hội thì sẽ lại gần hỏi vài câu, ngay từ đầu vẫn là những vấn đề vô cùng đơn giản, càng về sau thì càng khó ứng phó.
Vì giữ gìn tôn nghiêm của phù thủy cao giai và vinh dự của tổ chức Quest, Akesha quyết định tiếp tục giữ vững hình tượng này.
Nhưng mà những ngày chung đụng này cũng làm cho nàng lại xác nhận một lần nữa, cách làm của Hội Liên Hợp sai.
Roland đã chứng minh tài trí của quý tộc, mà những phàm nhân xuất thân bình thường cũng có được trí tuệ không kém gì phù thủy. Bọn họ chỉ dùng mấy ngày thì đã nắm giữ phương pháp thao tác thiết bị chế nitơ, đồng thời hiểu được quá trình rút ra khí nitơ. Ngay từ đầu còn đang tranh chấp rốt cuộc trong không khí chứa bao nhiêu loại nguyên tố, bây giờ đã đang thảo luận tổng hợp amoniac là cái gì. Thậm chí mấy ông cụ tóc bạc trắng còn tươi cười hỏi thăm White Paper, dọa nàng sợ một hồi.
Hiển nhiên, bọn họ đang nhanh chóng học tập tất cả ở nơi này.
Nghĩ như vậy, Akesha không khỏi sinh lòng cảm khái, phù thủy không phải là con cưng của thần linh, cũng không phải là người bất hạnh bị thần linh vứt bỏ —— trên bản chất thì các nàng không có gì khác với phàm nhân, chỉ là một loại vận mệnh tất nhiên thôi. Trong trận Trận Chiến Thần Ý này, tất cả mọi người phải gánh vác vận mệnh tương ứng, mà phù thủy chỉ là một đám nhỏ trong đó mà thôi.
Nàng dần dần bắt đầu tin tưởng, thiếu đi bất kỳ một bộ phận nào thì nhân loại đều không thể nào lấy được thắng lợi trong trận chiến vận mệnh này.
Đột nhiên, cửa phòng bị gõ.
"Vào đi!" Akesha quay đầu nói: “Cửa không có khóa."
Đẩy cửa đi vào là một cô gái tóc vàng thân hình thon thả, nàng không có kéo mũ trùm đầu xuống nhưng Akesha cảm thấy mọi thời khắc nàng đều ở trong bóng ma bao phủ.
Nightingale.
"Có chuyện gì không?"
"Roland bệ hạ muốn gặp ngươi."
"Nếu như hắn muốn cường điệu lý luận khổ nhàn kết hợp, để cho ta sau này về sớm một chút thì thôi, ta biết. Sau này ta sẽ chú ý." Akesha bĩu môi nói: “Sẽ không chậm trễ thời gian quý giá của hắn."
"Thật sao..." Nightingale nháy nháy mắt, nói thật, nếu như không đối địch với nàng, thoạt nhìn nàng vẫn dễ nói chuyện: "Đây chỉ là một cái nguyên do trong đó, bệ hạ còn nói, hắn muốn ra tay với ma quỷ."
Akesha sững sờ trong chốc lát: "Cái gì?" Sau đó nàng ném quyển sách trên tay lên trên bàn: "Mau dẫn ta tới đó!"
...
Xông vào trong văn phòng lãnh chúa, không đợi Roland mở miệng, Akesha đã vội vàng nói: "Bây giờ ngay cả mười khẩu pháo cứ điểm cũng không góp ra được mà ngươi đã muốn tấn công doanh trại của ma quỷ? Ngươi cho rằng bọn chúng yếu ớt như nhân loại, chỉ cần giết chết mấy ngàn thì sẽ chạy trốn tứ phía sao! Ngươi sẽ hủy diệt tòa thành thị này và thế cục tốt đẹp bây giờ!"
"Cái gì?" Có vẻ như Roland rất kinh ngạc: "Ngươi đang nói cái gì đó?"
"Không phải ngươi muốn ra tay với ma quỷ sao!"
Hắn nhìn Nightingale một chút, sau đó khẽ cười lên: "Không, ngươi hiểu lầm ý ta, không phải ta muốn phá hủy doanh trại của bọn chúng mà là dự định bắt mấy con ma quỷ sống về."