Đệ Nhất Quân hoàn thành công việc tiếp tế sau đó, chẳng mấy chốc sẽ lên đường lần nữa.
Đây cũng là nửa đoạn sau của nhiệm vụ thế công mùa xuân —— cướp đoạt thị trấn Lá Liễu và Fallendragon Ridge. Cái trước khiến cho toàn bộ Tây cảnh quy làm một thể, mà cái sau thì là con đường thông đến Nam cảnh nhanh gọn nhất.
Suy tính đến hai tòa thành trấn đều không phải là đất dễ thủ khó công gì, Roland giao toàn bộ quyền chỉ huy cho Iron Axe, mình không còn theo đội xuất chinh. Bởi vì vừa đánh hạ vương đô, sĩ khí quân đội cực kì cao, lại thêm binh sĩ chức nghiệp hóa đã dần dần xuất hiện hình thức ban đầu của quân đội cận đại, không cần lãnh chúa tự mình dẫn đội cũng có thể trung thực chấp hành mệnh lệnh tác chiến, cho nên Roland cũng không có lo lắng gì về kết quả chiến đấu. Chỉ cần làm tốt việc điều tra, lợi dụng bộ đội pháo binh vững bước tiến lên, kẻ địch sẽ không lật nổi bọt nước gì.
Mà sau chiến đấu, trùng kiến trật tự mới là trọng điểm hắn cần chú ý.
Cũng may thị trấn Lá Liễu quy mô không lớn, không cần thiết trí Tòa thị chính hạ cấp công năng hoàn mỹ giống khu Epic, chỉ cần bố trí văn phòng bộ môn tương ứng là đủ. Bây giờ khu biên thuỳ đã có thể cung cấp một nhóm nhân viên quản lý cơ bản, đặt thị trấn Lá Liễu vào hệ thống chính trị của Thành Neverwinter cũng không khó lắm.
Về phần Fallendragon Ridge thì sẽ giao cho bá tước Speer thay mặt quản lý —— sau khi Deflick rơi đài, nàng đã tuyên thệ hiệu trung với Roland, đồng thời đồng ý tiếp nhận hình thức quản lý của Tây cảnh. Vì hỗ trợ nàng tiếp quản toàn thành, thanh lý quý tộc phản loạn, điều động Đệ Nhất Quân đóng giữ là chuyện nhất định phải làm.
Huống chi sau này cho dù là tiến một bước chiếm đoạt Nam cảnh hay là công chiếm Iron Sand City, Fallendragon Ridge đều là mấu chốt giao thông quan trọng, cho nên một mục đích khác khi trú quân cũng là để phòng ngoài ý muốn. Cho dù như thế nào thì tòa thành thị này nhất định phải do Roland nắm trong tay mới yên tâm.
"Cứ như vậy, nhân số Đệ Nhất Quân cũng là một vấn đề." Sau khi định ra kế hoạch, Iron Axe nhíu mày nói: “Trước mắt vương đô giữ lại năm trăm người, thị trấn Lá Liễu và Fallendragon Ridge cũng chiếm đi một ngàn người, bộ đội chúng ta có thể tự do điều động chỉ còn lại không đến một ngàn năm trăm người, trong đó đa số vẫn là pháo binh, sợ rằng Thành Neverwinter sẽ tạm thời mất đi năng lực chủ động xuất kích."
"Tân binh chiêu mộ khi tà nguyệt được huấn luyện đến như thế nào rồi?"
"Còn kém xa mới được trình độ bộ đội chính quy!" Hắn lắc đầu nói: “Ít nhất còn phải huấn luyện hai ba tháng mới được."
Roland nhịn không được cười lên, nhớ ngày đó khi thành lập đội dân binh chống cự tà thú, cũng chỉ huấn luyện nửa tháng thì đã kiên trì lên tường thành, bây giờ quân đội kiến thiết ngày càng toàn diện, ngay cả tiêu chuẩn hợp cách cũng tăng rất nhiều. Trên thực tế, có thể nghe rõ chỉ lệnh xếp hàng tiến lên, nhắm ngay mục tiêu bóp cò, ở thời đại này đã được xem như một chi cường quân —— dù sao xếp hàng xử bắn còn phải chống lại hỏa lực đối phương tiến lên, mà ở đây thì chỉ cần nhắm vào đối thủ mà bắn thôi.
"Không cần lo lắng, đến lúc đó quân đội đóng giữ có thể thay đổi thành những tân binh này, để bọn họ giao thủ với đội thị vệ quý tộc cũng coi là rèn luyện." Roland nhẹ nhõm nói: “Đợi đến khi đoàn sứ giả mời chào dân chạy nạn trở về, Thành Neverwinter sẽ nghênh đón một đỉnh cao nhân khẩu mới, đến lúc đó có thể tiếp tục mở rộng quy mô quân đội."
Công phá vương đô hoàn toàn không phải kết thúc, cướp đoạt Fallendragon Ridge cũng chỉ là vừa mới bắt đầu, nếu như hết thảy thuận lợi, hắn hi vọng năm nay trước khi tà nguyệt đến thì có thể đặt toàn bộ cực nam cảnh vào lãnh thổ.
Nếu như có thể thu được nguồn cung ứng tài nguyên nước đen ổn định, nói không chừng hắn có thể đẩy trình độ công nghiệp ở Thành Neverwinter lên một nấc thang mới.
Iron Axe cáo lui không lâu sau, Nightingale lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước người Roland.
"Iphies muốn gặp ngươi."
...
Quan sát phù thủy của Hội Răng Máu đang chậm rãi đi vào văn phòng, Roland cảm nhận được một chút thay đổi.
Bước tiến của nàng đã không vững vàng như lúc mới đến, tóc dài màu đen hơi lộn xộn, hiển nhiên còn chưa có chải vuốt. Vẻ cảnh giác và ngạo nghễ trên mặt đã biến mất mấy phần, thay vào đó là một loại hỗn loạn mờ mịt.
Ở thời điểm này, như vậy mới giống thần thái lẽ ra nên có ở một thiếu nữ tuổi này.
Iphies khom người hành lễ trước, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: "Bệ hạ, Macy dùng ... vũ khí gì?"
Roland đã đoán trước được nàng sẽ hỏi như vậy, gật gật đầu với Nightingale, người sau rút súng trường ổ quay bên hông ra, để lên bàn.
"Nàng dùng súng, lợi dụng thuốc nổ đẩy viên đạn, sát thương kẻ địch!" Hắn thuần thục gỡ ổ đạn ra, đổ đạn ra: "Những viên đạn đối phó ngươi đã trải qua cải tạo đặc thù, sẽ không bắn xuyên thân thể, nếu không lúc đó ngươi đã chết."
Môi Iphies rung rung, hình như muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại nuốt trở vào.
Roland cầm một viên đạn lên, giơ lên trước mặt: "Nhìn thấy vật này sao? Nó không lớn hơn một ngón út bao nhiêu, nhưng sản xuất nó lại cần một bộ trình tự phi thường phức tạp —— trong quá trình này cần mấy trăm tên dân trấn phổ thông và ba phù thủy tham dự trong đó, thiếu phe nào cũng không được. Mà những phù thủy đó chính là phù thủy không phải phù thủy chiến đấu mà ngươi cho rằng không dùng được, bây giờ ngươi còn cho rằng như vậy sao?"
"Ta..." Trên mặt nàng lộ vẻ vẻ do dự, cả buổi cũng không có nói.
Roland không có cho đối phương quá nhiều thời gian suy nghĩ, nói tiếp: "Có lẽ các nàng không thể trực tiếp dùng năng lực đối kháng ngươi, nhưng mà cái này lại có thể nói rõ cái gì? Một người bình thường cũng khó mà dựa vào hai tay và hai chân đánh bại một con dã thú hung mãnh, nhưng cuối cùng chiếm lấy thế giới này vẫn là nhân loại, mà không phải những dã thú đó."
"Ta thích gọi phù thủy không phải phù thủy chiến đấu là phù thủy phụ trợ hơn, các nàng có thể thông qua năng lực bản thân khiến cho đa số người bình thường có được lực lượng mới, giống như là vệ binh vung vẩy trường kiếm và kiên thuẫn tác chiến —— mượn nhờ những thứ này, nhân loại mới có thể nhẹ nhõm chiến thắng dã thú. Nói theo một ý nghĩa nào đó, phù thủy phụ trợ còn vĩ đại hơn phù thủy chiến đấu."
"Nhưng những vũ khí này của ngài... trong tay phù thủy chiến đấu thì có thể phát huy tác dụng mạnh mẽ hơn." Iphies thấp giọng nói.
"Cái chênh lệch này cũng không rõ ràng, ít nhất không thể chi phối thắng bại của một cuộc chiến tranh." Roland lắc đầu: "Ngươi có thể nghĩ thử xem, khi ngươi đối mặt mười chiến sĩ bình thường sử dụng vũ khí giống như ngươi thì có bao nhiêu phần thắng? Súng ống như thế này, mỗi ngày lãnh địa của ta đều có thể sản xuất bảy tám cái, mà phù thủy chiến đấu thì có bao nhiêu? Hơn nữa, chỉ có vũ khí thôi còn không làm được, muốn duy trì những vũ khí này vận hành thì nhất định phải có một đội ngũ sản xuất hậu cần khổng lồ, trong đó, tác dụng của phù thủy phụ trợ là không thể thay thế."
Hắn ráp lại súng ống, trả lại cho Nightingale: "Ta biết ngươi nhất thời khó có thể hiểu được sự thật này —— sở dĩ nhân loại vĩ đại hơn dã thú là nằm ở chỗ bọn họ có thể vận dụng trí tuệ của mình, sáng tạo lực lượng mà thế giới này chưa từng có. Ma lực chắc chắn là công cụ tốt nhất, mà các ngươi lại đang lãng phí loại thiên phú này." Hắn dừng lại một chút: "Đúng rồi, chiều nay đội hậu bị của Đệ Nhất Quân sẽ tiến hành huấn luyện súng trường bằng đạn thật, ta có thể sắp xếp cho ngươi đi tham quan một phen, đến lúc đó ngươi có thể dùng ánh mắt của mình quan sát, cái gì là lực lượng chân chính."
"Thời đại thay đổi rồi, Iphies."
—— —— ——