Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 537

Chương 537
Chương 537

Trong địa động tĩnh mịch, đám người quỳ xuống lạy một cô gái mặc phục sức hoa lệ, vô số ngọn nến lẳng lặng thiêu đốt, giống như là sao trời trải đầy mặt đất.

"Đây chính là đứa nhỏ mới tới? Ngẩng đầu để ta xem một chút."

Iphies nhút nhát ngẩng đầu lên, lại chỉ có thể nhìn thấy một chiếc mặt nạ lạnh lẽo, một khắc này, nàng rất muốn kêu lớn.

"Ta tên là Heidy Morgan, không cần sợ hãi, bộ mặt nạ này chỉ là vì thuận tiện ta tự do ra vào." Giọng nói của đối phương dịu dàng hơn nàng tưởng tượng nhiều: "Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là một thành viên của Hội Răng Máu."

"Tại sao... ngài không thể tiếp nhận Annie?" Iphies lấy hết dũng khí hỏi.

"Làm càn!" Cô gái tóc đỏ hét lớn một tiếng.

Những phù thủy khác cũng cười khẽ một trận, giống như là đang mỉa mai sự ngu xuẩn của nàng.

"Không sao!" Heidy khoát tay áo, đi xuống đài cao, đi tới trước người của nàng: "Bởi vì ta không thể nuôi sống nhiều phù thủy như vậy."

"Nàng... nàng có thể tự tìm đồ ăn."

"Giống như ‘chuột’, cả ngày chui vào trong khe cống ngầm, xa xỉ cầu xin người khác vứt cho cơm thừa rượu cặn? Ngày qua ngày kéo dài, cuộc sống như vậy sẽ mài mòn tất cả dã tính của ngươi!" Heidy lắc đầu nói: " Hội Răng Máu cần dã thú mà không phải ‘chuột’ mặc cho người chém giết."

"Dã... thú?" Iphies không nhịn được lặp lại.

"Không sai, ngươi từng thấy Nham Lang không?"

Nàng lắc đầu.

"Bọn chúng là biểu tượng của vương quốc Wolfheart, cũng là chúa tể trong dãy núi vách núi cheo leo, một tổ của bọn chúng có thể sinh ra ba đến bốn con non, nhưng không phải mỗi con đều có thể sống sót, ngươi biết tại sao không?" Heidy chậm rãi nói: "Bởi vì sói cái sẽ căn cứ tình huống săn thức ăn giết chết con non không thể cho ăn no, lấy phương thức này để cam đoan sói con còn lại đều có thể được cấp dưỡng sung túc, như thế trưởng thành mới có thể sống tiếp trong hoàn cảnh vách đá gian khổ."

Iphies hé miệng, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.

"Nếu như giảm bớt lượng thức ăn cho mỗi con non ăn, hoàn toàn chính xác là bọn chúng đều có thể sống sót, nhưng cũng chỉ còn sống thôi —— không có đủ chất dinh dưỡng, sau khi sói con lớn lên cũng không thể đi săn, không khác gì phế vật. Bọn chúng không đi ra khỏi tổ được một bước, lại càng không có cơ hội sinh sôi đời sau. Cứ thế mãi thì tộc đàn Nham Lang này sẽ hoàn toàn biến mất. Ngươi nghĩ tới điều gì?"

"Ta..."

Heidy nhấc cằm của nàng lên: "Đứa nhỏ, đây cũng là thần linh gợi ý cho chúng ta, phù thủy nhất định phải như là dã thú mới có thể không bị đoạn tuyệt dưới áp bức tàn khốc. Mà phù thủy chiến đấu năng lực mạnh mẽ thì chính là đại biểu cho cả một tộc bầy, giống như... các ngươi bây giờ!"

Ánh nến lắc lư, Iphies không có nghe được tiếng hoan hô, lại cảm nhận được lực lượng vô hình giống như thủy triều đánh tới sau lưng —— nó hỗn hợp lấy cảm xúc kích động, phấn chấn, nhảy cẫng của các phù thủy ở đây, giống như một ngọn núi lửa vô hình.

Qua một hồi lâu, nàng mới chần chờ hỏi: "Vậy... nếu có đủ nhiều đồ ăn cung cấp cho mỗi con sói con thì sao?"

"Vậy chúng nó cũng không phải là sói!" Heidy cười cười: "Mà là chó."

...

Roi quất vào lưng nàng, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

"Ngu xuẩn, chút huấn luyện như vậy cũng không làm được, uổng phí nhiều lương thực như vậy! Nói, đây là roi thứ mấy?"

"Hai mươi bốn!" Iphies cắn răng nói.

Đáp lại nàng là roi tiếp theo, máu và mồ hôi theo lưng chảy xuống, dính ướt quần.

"Hôm nay tới đây thôi, nếu như huấn luyện ngày mai vẫn là như vậy, hình phạt roi tăng gấp bội." Cô gái tóc đỏ ném một khối thịt lớn vào giữa bốn phù thủy bị trừng phạt: "Thời gian bữa tối đã kết thúc, đây là ta hỏi đại nhân Heidy lấy được, các ngươi tự chia, nhớ, không cho phép sử dụng ma lực."

Lượng thịt thăn rất đủ, đủ cho bốn người các nàng nhét đầy cái bao tử.

Nhưng huấn luyện chém giết tiêu hao thể lực rất nhiều, nếu như có thể lấy được nhiều đồ ăn một chút, làm tiếp tế cho bữa ăn chính, khả năng hoàn thành sẽ nhiều hơn mấy phần.

Như là dã thú...

Chỉ có phù thủy mạnh mẽ mới có thể còn sống.

Iphies ngắm nhìn thịt thăn, đánh tới phù thủy cách mình gần nhất.

...

"Hội Bí bị giáo hội tiêu diệt, nghe nói không ai có thể trốn được."

"Thủ lĩnh phù thủy cũng thế."

"Giáo hội dựng doanh trại ở bờ đông!"

"Đám quý tộc đáng chết đó!" Sắc mặt Heidy hết sức khó coi: "Sớm muộn gì ta cũng chém bọn họ thành muôn mảnh!"

Từng cái thế lực phù thủy ở Wolfheart bị hủy diệt, chỉ có Hội Răng Máu còn miễn cưỡng chèo chống, tuy Iphies không rõ chuyện này có liên quan gì đến quý tộc trên đảo, nhưng cũng phát hiện được thế cục đã mười phần nguy hiểm.

"Đã như vậy, để ta và Saki trừ khứ bọn họ."

"Muộn! Giáo hội đã chú ý tới đảo Dagong, chỗ này không thể ở tiếp nữa!" Heidy cắn răng nói: “Chúng ta đi Đảo Trầm Thụy."

"Ngài là nói... tổ chức phù thủy phái bồ câu đến đưa tin lần trước?" Iphies hỏi.

"Không sai, chúng ta có thể hấp thu nhân thủ từ nơi đó, lớn mạnh thực lực Hội Răng Máu. Mặt khác, tất cả chỉ là tạm thời, sớm muộn gì ta cũng sẽ về tới đây! Vương quốc Wolfheart là của ta!"

...

"Đáng chết, tại sao những người này đều chịu nghe theo mệnh lệnh của một cô gái nhỏ?" Heidy ném mạnh cái ly xuống đất.

Iphies im lặng. Ở trong mắt nàng, đa số phù thủy ở trên đảo đều là cừu non mà thôi, đối mặt cường địch thì hoàn toàn không có bao nhiêu năng lực chống cự. Lãnh tụ Tilly Wimbledon cũng là như thế, nếu như không phải bên người có một phù thủy siêu phàm thì nàng hoàn toàn không ngồi vững được vị trí đó.

"Đại khái là bởi vì nàng trắng trợn tuyên dương không phải phù thủy chiến đấu cũng quan trọng?" Saki xen vào một câu: "Tất cả mọi người không muốn bị bài trừ."

"Hoang đường! Nàng cũng không nghĩ một chút, ai đã đánh hạ giáo đường Fiordland! Lời nói ngu xuẩn như vậy cũng có người tin?"

"Ca ca của Tilly —— tên lãnh chúa Tây cảnh đó hình như cũng cho là như vậy."

"Đó là do các nàng tự bịa ra! Không có người nào rõ ràng một lãnh chúa thích gì hơn ta!" Heidy giận tím mặt nói: “Các ngươi cho là ta xây dựng Hội Răng Máu là vì ——" Nàng bỗng nhiên dừng lại: "Không, ta không thể để cho nàng tiếp tục nói hươu nói vượn như vậy nữa, các ngươi nhất định phải tiến về Tây cảnh, đi vạch trần lời nói dối của Tilly! Gửi lời ta cho hắn, những gì Tilly Wimbledon có thể cho, ta có thể cho nhiều hơn!"

Chẳng biết tại sao, Iphies cảm thấy lúc này đại nhân Heidy hoàn toàn không có dáng vẻ của một dã thú, giống như là một con cừu non tức hổn hển.

"Đây chính là lý do ngươi vứt bỏ ta?"

Bóng dáng Annie bỗng nhiên xuất hiện trước mắt nàng: "Vì chủ nhân như vậy, vì cuộc sống đáng buồn cười như vậy mà ngươi bỏ ta mà đi, phản bội sự tin tưởng ta dành cho ngươi?”

"Không, Annie..."

Iphies hoảng sợ chú ý tới trên mặt đối phương trống rỗng.

"Ngươi... quên ta sao?"

Nàng chợt mở hai mắt ra, tất cả trước mắt lập tức biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại nóng phòng màu xám trắng và đèn treo rủ xuống.

Đây là một giấc mộng?

Nàng tranh thủ nhắm mắt lại, hồi tưởng lại dáng vẻ Annie, cũng may, dung mạo của đối phương cũng không có bỏ nàng mà đi.

Thoáng thở phào nhẹ nhõm, Iphies xoay người ngồi dậy, lại nhìn thấy một cô gái nhỏ bên giường đang tò mò quan sát nàng.

Từ ánh mắt không có chút đề phòng của đối phương thì có thể thấy chắc chắn nàng là một người không có trải qua cực khổ và đấu tranh... cũng chính là cừu non.

"Ngươi là ai?"

"Nanawa!" Nàng nghiêng đầu nói: “Ngươi thấy ác mộng?"

Lúc này Iphies mới cảm giác được sau lưng mình đã bị mồ hôi lạnh thẩm thấu: "Ta... có nói cái gì sao?"

"Có, tuyệt vọng lẩm bẩm ta là dã thú... ta là dã thú..." Cô gái nhỏ giang tay nói: "Tại sao phải nói như vậy? Ngươi không phải dã thú."

Nàng cắn môi nói: "Ngươi... cái gì cũng đều không hiểu."

"Ta hiểu!" Nanawa che miệng cười nói: "Ngươi giống như ta, không phải đều là người sao?"

Bình Luận (0)
Comment