Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 536

Chương 536
Chương 536

"Annie, ta mệt quá."

"Kiên trì một hồi nữa, chúng ta sắp tới rồi."

Dưới chân là đá sỏi cứng rắn, mỗi lần đạp một bước đều sẽ cảm thấy đau đớn thấu tim, Iphies rất muốn dừng lại nhưng Annie nắm chắc tay của nàng, kéo mạnh về phía trước. Cho dù là xuyên qua lùm cây phủ đầy gai hay vẫn là dòng suối lạnh buốt thấu xương, bước chân Annie đều không có chậm chạp chút nào, từ phía sau nhìn lại, bóng lưng của nàng kiên nghị giống như núi.

"Annie, ta thật sự mệt mỏi..."

Iphies năn nỉ lần nữa.

Lòng bàn chân như là bị lửa thiêu, toàn thân đau đớn không thôi, cho dù có hít thở như thế nào cũng đều cảm thấy ngực bị đè nén, nàng cảm thấy mình sắp phải chết.

Annie khẽ than thở một tiếng, nằm sấp xuống đất lắng nghe trong chốc lát, sau đó chỉ một hòn đá nhô ra cách đó không xa: "Chúng ta đến đó nghỉ ngơi."

Nghe được có thể nghỉ ngơi, một chút sức lực cuối cùng từ đáy lòng dâng lên, nàng cắn răng bước nhanh đi đến dưới tảng đá lớn, sau đó xụi lơ xuống —— giờ khắc này, thậm chí nàng nghĩ vĩnh viễn dừng lại ở chỗ này.

Annie không có lập tức ngồi xuống, nàng tìm được vài tán cây gãy từ bốn phía, che kín hai bên hòn đá, như vậy có thể ngăn cản tầm nhìn một chút. Nham thạch nhô lên giống như trần nhà thiên nhiên, bây giờ có chạc cây hai bên, càng giống là một cái ổ. Chỉ tiếc mặt đất vẫn là hòn đá gập ghềnh, cấn đến cái mông đau nhức, khoảng cách nhỏ hẹp cũng không thể cho hai người nằm xuống.

"Giáo hội có thể đuổi tới hay không, chúng ta đã chạy ra xa như vậy."

"Không thể buông lỏng cảnh giác, chút khoảng cách này đối với chúng ta thì cũng không thể tính là an toàn."

Annie cảnh giác giống như là một con mèo hoang, luôn luôn dựng thẳng lỗ tai, giám thị tất cả tình huống xung quanh. Nhưng nàng lại bền bỉ hơn mèo hoang nhiều, đau khổ đối với nàng thì đã tập mãi thành thói quen, so với những quân thẩm phán hung tàn đó, Annie càng giống như một kẻ săn mồi trầm mặc hơn —— nếu như nàng có vũ khí.

"Hội Răng Máu... tồn tại thật sao?"

Số phù thủy tìm kiếm Hội Răng Máu cũng không phải là chỉ có hai người bọn họ, nhưng mà sau khi rời khỏi cứ điểm Grey Stone, một đoàn người đã bị giáo hội chặn đánh, năm tên phù thủy không thể không tách ra hành động, nàng đi về hướng đông ba ngày ba đêm mới gặp được Annie, mà những người khác thì hoàn toàn mất hết tin tức.

"Đương nhiên!" Annie xoa bóp ngón chân nói: “Nghe nói các nàng ở trên đảo Răng Sói bên kia bờ biển."

"Nhưng chúng ta vượt qua biển cả như thế nào?"

"Chỉ cần đi đến bờ biển, tìm được một chiếc đò ngang là được rồi!" Annie an ủi: “Yên tâm, hết thảy giao cho ta."

"Ừm!" Iphies thấp giọng đáp.

Nàng móc một miếng thịt phơi khô, dùng hai tay che lại, thịt nhanh chóng bốc khói trắng, trở nên nóng hổi mềm mại: "Ăn trước đi, ăn xong chúng ta đi tiếp."

Đây cũng là năng lực của Annie, bàn tay có thể nhóm lửa nhánh cây và khúc củi, cũng có thể nướng chín đồ ăn. Iphies ăn như hổ đói, nhai nát thịt nuốt vào, nước bọt chảy ào ào nhìn thịt trong tay đối phương, Annie cười cười, cắt một nửa cho nàng: "Ngươi ăn nhiều một chút, ta không quá đói."

Ăn xong phần này, cả ngón tay cũng lần lượt mút một lần, đã đến lúc lên đường lần nữa.

Iphies giãy dụa bò dậy, còn chưa chui ra khỏi nham thạch thì lá khô trên nhánh cây rung lên.

Đây không phải là đong đưa khi gió thu thổi qua mà là rung động với tần suất nhanh và rất nhỏ, giống như có thứ gì đó đang tới gần.

Con ngươi Annie phóng đại: "Là ngựa! Bọn họ cưỡi ngựa đến đây! Chạy mau!"

Iphies cảm thấy mình bị lôi dậy, nàng vô thức chạy ra mấy bước, trong nháy mắt, đau đớn dưới chân lại về tới toàn thân —— thân thể hoàn toàn không có khôi phục lại, chỉ đứng dậy đều rất miễn cưỡng huống chi là chạy?

Nàng quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy cuối bãi đá xuất hiện tầm mười thớt tuấn mã, đại khái là sợ tọa kỵ gãy vó, tốc độ của truy binh cũng không nhanh, nhưng đối với hai người đi chân trần chạy trối chết thì đã đủ.

Các nàng chạy không thoát.

Hoặc là nói nàng chạy không thoát.

Iphies tránh khỏi tay Annie: "Ngươi đi trước đi."

"Ta cõng ngươi."

"Như thế chạy không nhanh!"

"Nghe lời, mau lên đây."

Do dự một lát, quân thẩm phán cao to cưỡi ngựa càng ngày càng gần, Iphies thấy đã có người giơ nỏ và mâu ném lên.

Đúng lúc này, mặt đất đá sỏi mấp mô đột nhiên sụp đổ xuống, kẻ địch cưỡi ngựa đi đầu kêu thảm ngã vào hố sâu. Đội ngũ cuống quít dạt ra hai bên nhưng không ngờ ngựa nhao nhao quỳ rạp xuống đất, một đám người mặc trường bào màu đỏ như máu xuất hiện trước mặt truy binh của giáo hội mà không chút dấu hiệu nào, giống như là từ trong đất chui lên. Cường nỗ bắn chụm ở khoảng cách gần khiến cho quân thẩm phán vội vàng không kịp chuẩn bị, kẻ địch may mắn tránh thoát mũi tên nỏ cũng không thể trốn khỏi người phục kích truy sát, chỉ chốc lát sau, hơn mười tên truy binh của giáo hội đều chết ở bãi đá.

Sau đó bọn họ nhanh chóng lột sạch khôi giáp, lương khô và túi của của những người này, ngay cả Thần Phạt Chi Thạch cũng không có buông tha.

Một người trong đó đi đến trước mặt các nàng.

"Các ngươi đang tìm kiếm Hội Răng Máu?"

"Làm sao ngươi biết?" Iphies kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, đại nhân!" Annie vội vàng bóp bóp tay của nàng: "Chúng ta đều là phù thủy, ngoài ra còn có ba người tách ra trên đường đi, ngài có thể giúp các nàng một chút sao?"

"Chúng ta không có nhiều nhân thủ đi quan tâm những phù thủy khác!" Người đến cỡi mũ trùm đầu ra, lộ ra mái tóc ngắn đỏ như lửa: "Nếu như đồng bọn của ngươi không thể dựa vào lực lượng của mình đi đến nơi đây thì không có tư cách gia nhập Hội Răng Máu." Nàng dừng lại một lát: "Đương nhiên, cũng không phải người đến nơi đây thì chắc chắn có thể gia nhập Hội Răng Máu."

Iphies cảm thấy Annie tay nắm chặt lại.

"Năng lực của các ngươi là cái gì, biểu thị một lần cho ta xem."

Hai người thi triển xong năng lực, cô gái tóc đỏ đó gật gật đầu với Iphies: "Ngươi có thể tiến về đảo Dagong!" Sau đó nói với Annie: “Mà ngươi không được."

"Tại sao?"

"Đại nhân, ta —— "

"Ta sẽ phái người đưa ngươi đến tổ chức phù thủy khác, nhưng không phải Hội Răng Máu!" Đối phương nói không chút do dự: "Ngươi không thể trở thành một phù thủy chiến đấu, mà Hội Răng Máu cũng không cần một đầu bếp."

...

"Có gì phải khóc?" Cô gái tóc đỏ không kiên nhẫn quát lớn: “Lát nữa gặp được chủ nhân mà vẫn là dáng vẻ này, chắc chắn nàng sẽ cho ngươi biết mặt."

"Ta... muốn ở cùng Annie..."

"Đồ quỷ nhỏ không có tiền đồ, nàng chỉ là vướng víu mà thôi."

"Nàng không phải, nàng đã cứu ta!" Iphies nuốt nước mũi vào trong bụng: "Annie mới là phù thủy chiến đấu các ngươi cần..."

"Xùy, có phải phù thủy chiến đấu hay không được quyết định bởi khi thức tỉnh năng lực mà không phải tứ chi tráng kiện!" Đối phương khinh thường nói: “Ngươi cảm thấy nàng lợi hại chỉ là vì nàng lớn hơn ngươi năm sáu tuổi thôi, trên thực tế tiềm lực của ngươi lớn hơn nàng nhiều."

"Vậy các ngươi... sẽ đưa Annie đi đâu?"

"Chuyện này không liên quan tới ngươi."

Mũi Iphies chua xót.

Cô gái tóc đỏ nhíu mày: "Nghe cho kỹ, chủ nhân không thích người hèn yếu, nếu như ngươi muốn sống sót ở đảo Dagong thì đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa."

...

Bình Luận (0)
Comment