...
Roland bố trí việc quyết đấu thỏa đáng, khi trở về thành bảo thì đã là hoàng hôn.
"Macy thật sự không có vấn đề chứ?" Vừa bước vào văn phòng, Nightingale đã hiện ra phía sau.
"Nàng vẫn luôn đi theo Lightning luyện tập bắn súng, mà Lightning thì là đệ tử ngươi tự mình dạy dỗ, có gì phải lo lắng." Roland an ủi: "Lần trước trong lúc nguy cấp khi dò xét doanh trại của ma quỷ, nàng dám hóa thân dị thú nhào về phía ma quỷ chứng minh nàng không thiếu dũng khí, vấn đề duy nhất ở chỗ nàng có thể nổ súng với đồng loại hay không."
Lúc ấy Macy bị kinh hãi nhiều hơn đau đớn, đúng là Iphies không có ra tay độc ác, nhưng loại thái độ cực kì khinh thị phù thủy không phải phù thủy chiến đấu này không khác gì một quả bom ngầm trong đội, không cho đối phương một cái bài học sâu sắc, để nàng đau rồi mới biết sửa thì Roland hoàn toàn không dám mang nàng đi ra ngoài bắt ma quỷ.
Mà phương pháp dạy dỗ tốt nhất chính là để Macy tự mình đánh bại Iphies.
Không hề nghi ngờ, vũ khí có thể vượt qua năng lực hạn chế, khiến cho phù thủy phụ trợ cũng có sức đánh một trận chính là súng ống —— vì để tránh cho tạo thành tử vong ngoài ý muốn, Roland cố ý nhờ Soria làm ra một nhóm đạn cao su, đầu đạn kim loại đổi thành từng lớp sơn phủ, mềm dần từ trong ra ngoài, loại đạn này không thể chui vào trong cơ thể người nhưng uy lực cũng không thể khinh thường. Động năng to lớn sẽ theo đầu đạn biến hình mà truyền toàn bộ vào thân thể, sinh ra đau đớn kịch liệt đủ để cho mục tiêu mất đi năng lực chống cự, bởi vậy nó cũng được xưng là đạn tiêu năng.
"... Ta đi coi nàng một chút!" Có vẻ như Nightingale không yên lòng, trốn vào trong sương mù.
Roland khẽ thở ra một hơi, lúc ấy Iphies động thủ với Macy, rõ ràng hắn nghe được bên cạnh có tiếng mở chốt an toàn súng ngắn, nếu như đối phương không có buông Macy ra theo lời, chỉ sợ tiếp theo cũng chỉ có thể gọi Nanawa đến.
Mặt khác, sau chuyện này có thể thấy được Macy có chút kiêng kị phù thủy Hội Răng Máu, điều này nói rõ trên Đảo Trầm Thụy các nàng đã làm không ít những chuyện tương tự. Nghĩ tới Hacara của Hội Cộng Trợ trước kia, lại nghĩ đến cảm xúc tự ti của Evelyn và Candlelight khi mới đến nơi này, thậm chí là phù thủy của Hội Liên Hợp hơn bốn trăm năm trước, chắc chắn quan niệm phù thủy chiến đấu càng cao quý hơn này không phải đột nhiên sinh ra. Có thể nói, khi đối mặt ngoại địch áp bách, người có năng lực chiến đấu chắc chắn sẽ nắm giữ quyền lên tiếng cao hơn. Đáng tiếc, uy lực của thuốc nổ và súng pháo đủ sức để san bằng chênh lệch về năng lực... trong lòng hắn nghĩ, nếu có thể uốn nắn hai người này lại, hẳn là Tilly cũng sẽ càng tin tưởng mình hơn chứ.
"Tuyệt đối không nên lo lắng quá nhiều, trực tiếp nhắm ngay tên đó, một hơi bắn hết đạn, khiến cho nàng khóc ròng ròng, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, rõ chưa!" Lightning lớn nói: “Cho dù là đạn bình thường thì cũng có Nanawa ở đằng sau trông chừng, huống chi thứ ngươi dùng chính là đầu đạn nước sơn do Soria tỷ chế tạo, không bắn nàng thêm mấy phát thì hoàn toàn chưa hết giận!"
"Ừm..." Macy ngồi dựa vào đầu giường, tóc che khuất hai gò má: "Ta biết rồi."
"Ngươi không biết!" Lightning vén máy tóc bạc của nàng ra: "Bây giờ trong lòng ngươi hoàn toàn không muốn đánh với đối phương, đúng không? Nếu như lần này ngươi buông tha cho nàng, ta sẽ không dẫn ngươi đi thám hiểm nữa —— nhà thám hiểm không cần đồ hèn nhát!"
Macy lộ vẻ do dự: "Ta không phải..."
"Nàng không phải đồ hèn nhát!" Một giọng nói khác vang lên từ phía sau hai người: "Người khiếp đảm không thể chiến đấu với ma quỷ, huống chi nàng còn đã cứu ta một mạng."
Nightingale thoát khỏi sương mù, đi đến bên giường, búng mạnh trán của Lightning: "Làm gì giống như ngươi nói!"
Cô gái nhỏ ôm lấy cái trán, bĩu môi nói: “Ta chỉ là sợ nàng lâm trận lùi bước nha."
Nàng thở dài, nắm chặt tay Macy: "Nghe cho kỹ, lần đọ sức này cũng không chỉ là chuyện của ngươi và nàng... bệ hạ an bài như vậy là muốn cho phù thủy của Hội Răng Máu tỉnh ngộ sai lầm của mình, từ từ thay đổi thái độ đối xử với phù thủy khác của các nàng. Còn nhớ Evelyn và Candlelight không, ở Đảo Trầm Thụy còn có rất nhiều phù thủy có trải ngộ như thế chứ, nếu như ngươi có thể cho đối phương một bài học, nói theo một ý nghĩa nào đó thì cũng là đang trợ giúp các nàng."
Nightingale dừng một chút: "Cho nên ngươi không phải chỉ vì chính mình mà chiến mà là đang vì bảo vệ mọi người mà chiến đấu, giống như khi đối kháng ma quỷ lần trước."
"Ừm..." Macy chớp mắt, khẽ gật đầu một cái.
"Đúng rồi, Roland bệ hạ còn nói, lần này thắng, kem ly và thịt nướng tiêu sẽ cung ứng không giới hạn trong một tuần, chỉ cho một mình ngươi."
"Groo!" Cặp mắt của nàng lập tức sáng lên.
Ngày thứ hai, trên đồng cỏ bên ngoài tường thành, trừ đội thị vệ phụ trách dọn dẹp hiện trường còn có thêm tầm mười phù thủy, các nàng tụ tập bên cạnh Roland, tiếng cỗ vũ sĩ khí cho Macy, gần như là thiên về một bên.
"Ta sẽ không cổ vũ cho ngươi." U Vũ ngáp một cái: "Dù sao ngươi cũng nghe không được."
"Không cần." Iphies chậm rãi đi vào trong, lặng lẽ quan sát Macy bị tóc dài che lại thân thể ở đối diện, trong lòng khịt mũi coi thường. Nếu như nhiều người ủng hộ thì có thể thắng lợi thì giáo hội đã sớm thống nhất đại lục: “Bây giờ nhận thua còn kịp... nếu không thì cô phụ sự chờ mong của bệ hạ cũng không ổn."
"Ta sẽ không thua, groo!"
Nàng không khỏi hơi sững sờ, từ lúc nào mà cái con nhóc này dám dùng giọng điệu khẳng định như thế nói chuyện ở trước mặt mình?
"Thật sao? Vậy ngươi chuẩn bị tinh thần bị giam vào trong lồng, sau đó rơi từ trên trời xuống, té như chó gặm bùn đi."
"Ngươi không giam được ta!" Macy ngẩng đầu nói: “Người có thể bắt ta ở trên trời chỉ có Lightning!"
Theo một tiếng còi vang, quyết đấu bắt đầu, Iphies không nói nhảm nữa, phóng thẳng tới đối phương —— nàng nghĩ rất rõ ràng, dù là Macy có đeo Thần Phạt Chi Thạch cũng không thể nào đánh thắng người đã từng được huấn luyện cận chiến như mình. Roland bệ hạ nói sai, phù thủy chiến đấu cũng không phải là chỉ dựa vào năng lực của mình tác chiến, dứt bỏ năng lực, thân thể của các nàng cũng là vũ khí trí mạng. Lợi dụng đặc điểm tố chất thân thể và năng lực khôi phục vượt xa người bình thường, phù thủy thường thường có thể chịu đựng được những huấn luyện máu tanh tàn khốc hơn nhiều, dù cho đối phương là kỵ sĩ được võ trang đầy đủ thì nàng cũng có lòng tin bắt lấy đối phương trong vòng mười hơi.
Mà Macy thì biến thành một con chim nhỏ màu lam, nhanh chóng giương cánh bay lên, nhắm thẳng hướng bầu trời.
"Cái này chính là phương thức tác chiến của ngươi?" Iphies vươn cánh tay về hướng nàng chạy trốn, nhưng mà ma lực bắn ra cũng không có bắt được mục tiêu: "Đây là quyết đấu, ngươi lại có thể chạy trốn tới đâu đây?"
"Tức —— tức ——" Chim chóc càng bay lên càng cao, nhanh chóng không thấy bóng dáng, chỉ để lại một loạt tiếng kêu trong trẻo.
Iphies nhíu mày, ngửa đầu nhìn chăm chú bầu trời, bỗng nhiên, nàng nhìn thấy phương hướng mặt trời mọc xuất hiện một cái bóng ma như có như không.
Lợi dùng tia sáng để ẩn nấp thân hình, từ đó khởi xướng tập kích không tưởng tượng được sao? Iphies không khỏi cười lạnh, ý tưởng này cũng không tệ lắm, tiếc là năng lực của nàng cũng không cần trực tiếp nhìn thấy mục tiêu, cho dù là che hai mắt thì bất kỳ mục tiêu nào tiến vào trong phạm vi mười bước đều sẽ bị ma lực cảm ứng được —— đây chính là năng lực nhánh đã thức tỉnh khi nàng trưởng thành.
Hơn nữa, một con chim màu lam lớn chừng quả đấm lại có thể tạo thành tổn thương gì cho nàng? Muốn phân ra thắng bại thì chắc chắn đối phương sẽ biến thành con quái vật khổng lồ dữ tợn đó lần nữa!
Ngay trong lúc nàng đang đợi khoảnh khắc đó đến, một áng mây che khuất ánh nắng, trong nháy mắt mặt đất trở nên râm mát, trong nháy mắt đó, Iphies thấy được chim nhỏ từ trên trời giáng xuống.
Kẻ đáng thương, xem ra ngay cả vận may cũng không đứng về bên phía ngươi!
Nàng không chút do dự duỗi hai tay ra, chộp tới đối phương —— thắng bại đã phân!
Nhưng cái gì cũng không có... ma lực bao vây phía trước của nàng nhưng nàng cũng không có cảm thấy nó đã đánh vào Macy đang tiến thẳng đến.
Macy bỗng nhiên dừng lại ở khoảng cách cách nàng hai mươi bước!
Sau đó khiến cho Iphies kinh ngạc là nàng biến trở về hình người ở giữa không trung, cũng rút một cây côn ngắn màu bạc từ trong túi ở bên hông ra.
Nàng... điên rồi sao?
Đã không còn cánh chim nhưng Macy cũng không có rơi thẳng xuống đất, chỉ thấy mái tóc dài màu trắng của nàng giương lên cao, như là như cánh chim giang ra, nâng nàng chậm rãi hạ xuống, đồng thời, cây côn ngắn phun ra một vành lửa và tiếng vang!
Iphies cảm thấy có thứ gì đó tiến vào phạm vi ma lực của mình, nhưng cái này tuyệt đối không phải Macy, hơn nữa cũng không phải cung nỏ hoặc đá ném —— nàng thậm chí không kịp thả ra lồng giam thì đã cảm thấy phần bụng như là bị búa sắt bỗng nhiên đập trúng, tiếp theo là đùi và bắp chân... tiếng nổ vang liên tục vang lên, bùn đất trên mặt đất vẩy ra, đau đớn kịch liệt khiến cho nàng không phát ra được tiếng nào, hai chân đau đớn như bị bẻ gãy đã không còn sức để chống đỡ thân thể của nàng.
Iphies ngã nhào xuống đất, ôm bụng co rút lại thành một cục, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Mơ hồ trong đó, nàng nhìn thấy một bóng dáng màu trắng rơi xuống trước mặt nàng, dùng hết chút sức lực sau cùng, run rẩy giơ tay lên, nhưng mà ma lực lại không trả lời nàng triệu hoán.
"Ngươi thua, groo."
Đây là câu nói sau cùng mà Iphies nghe được trước khi hôn mê.