Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 547

Chương 547
Chương 547

Sắc mặt Akesha có vẻ hơi kích động, đi tới đi lui trước bàn gỗ tử đàn: "Như vậy, theo lời giải thích của ngươi thì Ấn Phù Thần Ý có thể xuyên qua Thần Phạt Chi Thạch là bởi vì cường độ ma lực của nó cao hơn? Mà Hỗn Độn Thú có thể tiến hành cải tạo thần thạch, trên bản chất là đang giảm cường độ ma lực của nó xuống, từ đó biến thành ma thạch đặc biệt?"

"Ta là nghĩ như vậy."

"Không, không đúng..." Nàng bỗng nhiên dừng bước lại: "Nếu như khu vực không ánh sáng trống rỗng thật sự là do cường độ ma lực quá cao đưa đến, như vậy tại sao trên người phù thủy sẽ không xuất hiện tình huống này?"

"Phù thủy?" Roland giật mình nói.

"Anna đó!" Akesha suy nghĩ nói: “Ma lực trong cơ thể nàng đều có thể kích hoạt Ấn Phù Thần Ý hai lần, theo lý thuyết thì cường độ còn cao hơn Thần Phạt Chi Thạch, nhưng lửa đen cũng không thể xuyên thủng thần thạch quấy nhiễu, hơn nữa bên người nàng cũng chưa từng xuất hiện Lĩnh Vực Cấm Ma, cái này nói không thông..."

"Ây..." Hắn nhất thời yên lặng, vấn đề này hoàn toàn chính xác không thể nào giải thích, cho dù là phẩm chất Thần Phạt Chi Thạch có kém thì đều có thể dễ dàng làm gián đoạn hiệu lực của năng lực phù thủy, mạnh như lửa đen của Anna cũng không ngoại lệ. Hơn nữa trong thế giới sương mù, ma lực của Anna ngưng tụ như là kim loại hình lập phương, giống như thực chất, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống như là lỗ đen hư vô.

"Còn có một vấn đề, vì sao ma thạch cần bổ sung ma lực mới có thể có hiệu lực?" Akesha nói tiếp: "Cho dù là chúng nó bị giảm cường độ ma lực xuống thì hẳn là vẫn còn có một lượng lớn ma lực mới đúng, nhưng trên thực tế phàm nhân hoàn toàn không thể nào thao tác bọn chúng, ma thạch cũng không thể mượn năng lực chuyển di đặc thù của phù thủy làm nguồn ma lực mà sử dụng, điểm này tổ chức Quest đã nghiệm chứng." Nàng dừng một chút: "Đạo sư cho rằng chỉ có sinh mệnh mới có thể chứa đựng ma lực, vật chất mất đi sinh mệnh sẽ bị ma lực vô tình vứt bỏ, máu của phù thủy và ma quỷ chính là chứng minh, đa số nghiên cứu viên đều tán đồng cái nhìn này. Mặc dù không ngại lật đổ cái kết luận này nhưng trước khi ma thạch được rót ma lực vào hoặc là hình thành Ấn Phù thì không khác gì một viên bảo thạch bình thường."

Roland trầm mặc xuống, xem ra giả thiết liên quan tới cường độ ma lực đúng là không thỏa đáng cho lắm, nhưng mà tia chớp ma lực có màu đen không khỏi quá giống thần thạch, ở trong đó hẳn là có liên quan nào đó mới đúng... rốt cuộc mình đã bỏ qua thứ gì?

Chỉ tiếc thời đại này hoàn toàn không có thủ đoạn quan sát, phân tích đáng tin, ghi chép về cảm giác ma lực thì nhất định phải mượn nhờ năng lực của phù thủy hoặc là ma thạch cân bằng mới có thể làm được, mà đặc thù ma lực lấy được cũng chỉ là biểu đạt không rõ ràng, rất khó để nghiên cứu thêm một bước nữa.

Suy tư nửa ngày không có kết quả, hắn chỉ đành để việc này qua một bên trước, hi vọng có thể tìm được đáp án khi chế tác Ấn Phù sau này.

...

Ba ngày sau, hoàn thành một loạt công tác chuẩn bị cho hành động, Roland tự mình đến khu bến tàu tiễn đưa nhân viên xuất kích.

Đây là lần hành động quân sự đầu tiên do phù thủy làm nhân vật chính, tổng cộng có hai chiếc thuyền, toàn bộ người trên đó đều là lão binh tinh nhuệ nhất của Đệ Nhất Quân, đội trưởng là Brien —— bọn họ theo Roland qua tường thành, đối kháng tà thú, trong lòng có kính ý và lòng trung thành với lãnh chúa. Trong lúc sàng chọn, bọn họ được liên tục căn dặn là bọn họ có thể sẽ phải đối mặt với một loại dị loại hung tàn, so với tà thú loại hợp chủng thì còn mạnh mẽ hơn, không muốn tham dự nhiệm vụ thì có thể nói ra, kết quả không có một người nào lùi bước, câu trả lời đều thông qua được xét duyệt của Nightingale.

Ngay cả khi như vậy, để một trăm người này nghênh địch vẫn là lựa chọn vạn bất đắc dĩ, tuy vẫn có thể tin tưởng ý chí của bọn họ nhưng Roland tuyệt đối không dám đánh giá cao sự e ngại từ đáy lòng của nhân dân thời đại này với Thần Ma. Hắn trải qua các loại tác phẩm truyền hình điện ảnh oanh tạc, nhìn thấy quái thú dữ tợn đáng sợ cũng sẽ không cảm thấy hiếm có, nhưng mà đối với những người bình thường này thì sợ sẽ là một cơn ác mộng khó mà ma diệt.

Bởi vậy các tướng sĩ ngàn chọn vạn tuyển ra tới sẽ xây dựng doanh trại ở bờ sông cách địa điểm hành động hai ba cây số, cũng không trực tiếp tham dự săn bắt, trừ phi xảy ra bất trắc, phù thủy nhất định phải rút lui, bọn họ mới có thể đảm nhiệm nhiệm vụ ngăn chặn.

Mà thành viên đội phù thủy thì là Anna, Nightingale, Wendy, Foliage, Akesha, Sylvia, Iphies, Lightning và Macy, có thể nói là đội hình mạnh mẽ nhất Thành Neverwinter bây giờ. Dựa theo lời giải thích của Akesha thì xem như Lãnh Chúa Địa Ngục tới cũng chưa chắc có thể còn sống chạy trở về.

"Bảo vệ mình, an toàn quan trọng nhất!" Roland trịnh trọng nói: “Cho dù nhiệm vụ không hoàn thành thì cũng không cần gấp, ta sẽ ở thành bảo chờ các ngươi trở về."

Anna đi lên ôm hắn: "Yên tâm đi, có ta ở đây."

"Còn có ta, bệ hạ."

"Groo!"

Cô gái nhỏ và bồ câu cũng dán vào.

Cuối cùng ngoại trừ Akesha và Iphies, mỗi người đều ôm Roland một lần.

Người trước phát ra giọng mũi khinh thường, nhỏ giọng thầm thì: "Một lần đi săn đơn giản thôi, cũng không phải là sinh ly tử biệt, nếu như mỗi lần Taqira xuất chinh cũng lề mề giống như vậy thì ma quỷ đã xây dựng doanh trại trước cửa thành lâu rồi."

Người sau thì cảm thấy vô cùng chấn động, lần đầu tiên nàng nhìn thấy mệnh lệnh ‘tùy ý’ như thế —— không hoàn thành nhiệm vụ cũng không cần gấp, chỉ cần bình an trở về là được? Yêu cầu của bệ hạ với phù thủy cũng quá lỏng lẽo chứ, như vậy không phải là cỗ vũ cho các nàng hèn nhát sao? Phải biết ở Hội Răng Máu, mỗi một lần nàng xuất kích đều ôm quyết tâm không chết không thôi, mà mấy năm qua cũng xác thực có mấy phù thủy chiến đấu bất hạnh chết dưới tay kẻ địch, dù sao người không thể hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân bàn giao đều sẽ phải bị nghiêm trị, thậm chí còn có thể bị mọi người xem là phế vật không có chút giá trị. Nhưng ở trong miệng Roland Wimbledon, nàng nghe được lời giải thích hoàn toàn khác biệt.

Không phải là dã thú cũng không phải cừu non, cái này. . . chính là lựa chọn sao?

...

Tàu thủy bánh xe guồng kéo vang còi hơi, ống khói toát ra khói đặc cuồn cuộn, mạn thuyền chậm rãi rời khỏi bến tàu, chạy ra giữa sông.

Bỗng nhiên, Roland cảm thấy có một đôi tay vô hình ôm lấy mặt mình ——cảm xúc lạnh buốt mà mềm mại.

"Lúc ta không có ở đây, ngươi nhớ bảo vệ mình, không nên tùy tiện rời khỏi thành bảo!" Bên tai vang lên tiếng nói nhỏ quen thuộc: "Chẳng mấy chốc ta sẽ trở về."

Sau đó, bờ môi cảm nhận được một cái chạm nhẹ.

Mang theo chút thơm ngọt, lại có một chút ướt át, hoàn toàn khác với cảm nhận trên mặt - ấm áp.

Cái chạm này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, giống như là ảo giác của mình. Roland lấy lại bình tĩnh, vươn tay về phía trước thử, quanh người đã không có vật gì.

Tốc độ của thuyền hơi nước chậm hơn khinh khí cầu bay rất nhiều, trên đường đi tốn gần hai ngày mới đến cuối sông Xích Thủy.

Một đoàn người nhìn qua núi tuyết to lớn cao vút trong mây, không khỏi bị cảnh tượng tráng lệ trước mắt hấp dẫn. Tuyết đọng trong núi tuyết tan chậm hơn rừng rậm rất nhiều, nước tuyết tích lũy mấy tháng từ mặt núi trút xuống, lại bị nham thạch nhô ra chia cắt thành từng dòng nhỏ. Nhìn từ đằng xa, bọn chúng giống như từng sợi tơ bạc, tinh tế mà yếu ớt, nhưng tới rất gần thì sẽ phát hiện, mỗi một sợi tơ bạc đều rộng lớn giống như mặt sông, rơi vào trong hồ nước dưới chân núi thì lại phát ra tiếng vang hùng hậu như sấm rền.

Hiển nhiên sông Xích Thủy chỉ là một lối ra của cái hồ này, nếu không thì lượng nước tăng vọt như thế sẽ khiến cho mặt sông dâng lên, tạo thành lũ lụt.

Chỉnh đốn một đêm, khinh khí cầu nhanh chóng được thổi phồng lên không, mà đội tàu cũng theo kế hoạch triệt thoái ra phía sau ba cây số, dọc theo sông dựng phòng tuyến chặn đánh.

Hành động chính thức bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment