"Lễ vật?" Roland nhíu mày: "Là cái gì?"
"Gia tộc Howth và gia tộc Leisath ở bắc địa... thưa bệ hạ, hai vị bá tước cự tuyệt không phục tùng ngài thống trị, còn mưu toan cấu kết quý tộc còn lại mưu phản, phụ thân đã nhìn thấu quỷ kế của bọn họ, khiến cho hai nhà nhận trừng phạt vốn có." Kohl tiếc nuối nói: "Nhưng bởi vì ta sơ sẩy, không ngờ ngài sẽ trở về Tây cảnh sớm, đầu lâu làm chứng cớ đã hư mất trên đường."
"Chờ một chút, phụ thân ngươi trực tiếp xử tử hai vị bá tước?"
"Ách!" Hắn nghiêng đầu nhìn trợ thủ: "Đúng thế."
Cường độ gia nhập này còn cường liệt hơn mình dự đoán... cầm hai cái đầu của bá tước làm quà nhập đội, như vậy có nghĩa là bọn họ rất khó được quý tộc Đông cảnh ủng hộ, ít nhất khả năng liên hợp lại phản kháng lãnh địa mình sẽ giảm mạnh. Roland thầm nghĩ, chẳng qua hiện nay Nightingale không ở bên người, cũng không biết có phải đối phương đang lừa gạt mình hay không.
Hắn trầm ngâm một lát, quay qua nhìn Barov bên cạnh nói nhỏ: "Bắc địa có hai gia tộc này sao?"
"Mã Đầu Howth và Song Thương Leisath đều là thế gia Bắc cảnh, thanh danh còn hiển hách hơn năm gia tộc lớn ở Tây cảnh, trong đó tổ tiên Leisath từng mặc giáp chinh chiến cho gia tộc Wimbledon, song thương trên gia huy chính là lấy từ cờ xí vương quốc Greyfort." Barov sờ râu, không nhanh không chậm nói: “Đương nhiên, đều là chuyện hơn hai trăm năm trước. Ngược lại là gia tộc Kant, danh khí không hiện, ta nhớ được là gia tộc mới xuất hiện trong gần năm mươi năm nay... không nghĩ tới Deflick lại chọn trúng Calvin Kant làm người chấp chưởng Bắc cảnh, xem như để kiềm chế hai gia tộc khác, thực lực chênh lệch xa cũng rất khó đưa đến tác dụng vốn có, còn dễ khiến cho gia tộc uy tín lâu năm bất mãn."
"Cho nên hắn nói thật?" Roland tự động không để ý đến đoạn lải nhải phía sau mà lão tổng quản dùng để khoe khoan học thức uyên bác.
"Ừm... khả năng nói dối không lớn!" Barov thấp giọng nói: “Chuyện này liên quan đến vinh quang quý tộc, nếu như ngài đồng ý chấp nhận sự thần phục của bọn họ, nếu được chứng thực là nói láo, truyền ra thì bắc địa sẽ tự loạn trước."
Nói như vậy cũng có đạo lý, hắn khẽ vuốt cằm, hơn nữa thật ra thì vấn đề có phải nói dối hay không không lớn, mấu chốt nằm ở quan điểm của mình, nếu có thể chấp nhận từ bỏ quyền phong đất, tất cả đều có thể bàn, nếu như khăng khăng phải nắm được quyền hành thì cho dù lễ vật có quý giá cũng không có ý nghĩa.
Nghĩ tới đây, Roland cười cười với Kohl: "Đầu tiên, ta phải cảm tạ công tước, giữ gìn vinh dự vương thất là trách nhiệm của mỗi quý tộc, phụ thân ngươi làm không tệ. Tiếp theo, hai vị bá tước được trừng phạt đúng tội, vương quốc sẽ không truy cứu hành vi này của công tước Kant."
"Là, như vậy sao? Chắc chắn phụ thân sẽ rất vui vẻ khi nghe được lời nói này!" Kohl giống như là thở phào nhẹ nhõm: "Hắn vẫn hi vọng có thể hiệu lực cho quốc vương chân chính, bây giờ rốt cục có cơ hội."
"Thật sao, ta cũng rất tình nguyện chấp nhận công tước bắc địa hiệu trung... điều kiện tiên quyết là hắn có thể tuân theo luật pháp mới của Greyfort."
"Luật pháp mới?" Hắn hơi sững sờ: "Đó là cái gì?"
"Điều lệ có liên quan đến thu hồi quyền phân đất phong hầu của quý tộc!" Roland quan sát sắc mặt đối phương, nói rõ: “Sau này vương quốc sẽ không còn có quý tộc phân đất phong hầu, ngươi có thể hiểu đơn giản thành tất cả lãnh địa trong Greyfort đều chỉ có một chủ nhân, đó chính là quốc vương."
"Cái gì? Bệ hạ, chuyện này. . ." Sắc mặt Kohl đại biến, lại quay qua nhìn trợ thủ.
Gia hỏa này là thứ tử công tước thật sao? Mặc dù nhìn trẻ nhưng cũng không đến mức ngay cả nữ quan của hắn cũng không bằng chứ... ít nhất người sau chỉ hơi há to miệng, dáng vẻ vẫn trấn định, cũng có thể là nàng hoàn toàn không hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của mình.
"Không cần phải gấp, quý tộc vẫn là quý tộc, cuộc sống của các ngươi sẽ không có bất cứ thay đổi gì, hơn nữa còn có cơ hội trèo lên một độ cao mới!" Roland vỗ vỗ tay, sai người hầu đưa sổ tay tuyên truyền đã được chuẩn bị trước lên: "Cứ điểm Epic đã phổ biến toàn diện bộ luật pháp này, trong sách đó, ngươi có thể nhìn thấy rất nhiều câu chuyện nhỏ về sự thay đổi và quý tộc dấn thân vào đó làm ví dụ thực tế, thoạt nhìn như sẽ khiến cho quý tộc mất đi một phần đặc quyền, nhưng trên thực tế cũng giải phóng quý tộc ra khỏi đất phong, dấn thân vào vương quốc, thậm chí là toàn bộ đại lục."
Đối phương vẻ mặt mờ mịt: "Thế nhưng là... ta không biết..."
Kohl biểu hiện khiến cho Roland hơi thất vọng, nhưng mà ngẫm lại cũng bình thường, dù sao vẫn là một thứ tử trưởng thành không lâu, đoán chừng chuyến này cũng chỉ là người đưa tin, cũng không thể làm ra quyết định.
"Không sao, ngươi có thể truyền tin tức về cho công tước Calvin Kant, trước khi hắn trả lời chắc chắn thì ngươi có thể ở lại Thành Neverwinter, đi thăm phong cảnh đặc biệt nơi đây một chút, ta nghĩ ngươi sẽ thích nơi này."
Tuy nói phái thứ tử tới vốn đại biểu thành ý, nhưng Roland cũng không định lãng phí phần thành ý này, tạm thời giữ lại, coi như phòng ngừa đối phương bí quá hoá liều.
Hắn vốn tưởng rằng lần hội đàm này sẽ kết thúc tại đây, lại không nghĩ rằng Kohl lại đưa ra một điều thỉnh cầu khác.
"Bệ hạ, ta có thể tham quan lãnh địa của ngài xem chế tạo tàu thuỷ bánh xe guồng và máy hơi nước như thế nào sao?"
Một cái yêu cầu mới lạ như thế khiến cho Roland có chút hăng hái nhìn hắn: "Ngươi có hứng thú với thứ này?"
"Đúng vậy, ta ở vương đô thì nghe nói loại thuyền kì lạ này, đi vào Tây cảnh mới phát hiện nó chỗ nào cũng có, ta rất tò mò tàu thuỷ bánh xe guồng làm như thế nào mà có thể không dựa vào cánh buồm mà chạy." Kohl xoa ngực nói.
"Thì ra là thế!" Hắn cười gật gật đầu: "Ta sẽ cho tổng quản Barov an bài."
...
Xử lý xong chuyện sứ giả Bắc cảnh, Roland trở về văn phòng, chuẩn bị hoàn thành bản thiết kế trong tay, chợt nghe ngoài cửa sổ có tiếng gõ dồn dập. Hắn quay đầu lại, thấy được hai bóng dáng không tưởng tượng được.
Lightning đang ghé vào bệ cửa, Macy thì ngồi xổm ở đỉnh đầu nàng mổ pha lê.
Trong lòng Roland nhất thời xiết chặt, bây giờ mới ngày thứ ba, lẽ ra tàu thuỷ bánh xe guồng sẽ không trở lại nhanh như vậy mới đúng, chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi?
"Sao các ngươi lại về trước rồi?" Hắn mở cửa sổ sát đất ra, vội vàng hỏi: "Những người khác đâu?"
"Bệ hạ! Chúng ta bắt được ma quỷ!"
"Nhưng mà Anna, Foliage và Nightingale đều bị thương, groo!"
"Cũng may là vấn đề không lớn!"
"Nhưng vẫn rất đau, groo! Ngài có thể cho tiểu thư Nanawa đi với chúng ta một chuyến không?"
Nghe hai người tranh nhau nói xong, Roland cảm thấy trái tim mình giống như đang ngồi cáp treo, hắn thở dài ra một hơi: "Thật sự không sao?"
"Không có, groo!"
"Ta đi gọi người gọi Nanawa đến!" Hắn quay người đi ra bên ngoài phòng: "Lần sau nhớ kỹ có chuyện gì phải nói một lần cho xong!"
...
Đến chạng vạng tối hôm sau, hai chiếc tàu thuỷ bánh xe guồng cũng xuất hiện ở đầu tây sông Xích Thủy.
Vì tránh cho quần chúng nhìn thấy ma quỷ khiến cho khủng hoảng, bộ đội lưu thủ của Đệ Nhất Quân đã di tản cầu tàu số hai mươi hai, cũng chuẩn bị một cái xe ngựa lều lớn. Trong vườn hoa phía sau thành bảo cũng được dựng lên một cái phòng gỗ tạm thời để làm phòng thí nghiệm, nghiên cứu nhằm vào ma quỷ và Ấn Phù sẽ được triển khai dưới sự giám hộ của Foliage.
Nhìn thấy Anna và Nightingale đi xuống cầu tàu, Roland triệt để yên lòng, từ khi xuất phát về đến khi về chỉ bốn ngày, lại giống cách mấy tháng không gặp. Đặc biệt là sau khi nghe được tin tức hai người bị thương, thời gian trôi qua càng chậm hơn.
"Nhiệm vụ lần này vất vả rồi!" Hắn nhếch khóe miệng, giang hai cánh tay với Anna.
Người sau không có trả lời mà bước nhanh nhào vào trong ngực của hắn, ôm chặt hắn.
Nightingale thì thở dài: "Ngươi đã nói sẽ ở thành bảo chờ chúng ta... bến tàu cũng không an toàn, thưa bệ hạ."
"Ngươi cũng thế!" Roland cười nói: "Vất vả rồi."
"Ừm..." Nàng không được tự nhiên nghiêng đầu: "Thật ra thì cũng còn tốt."
Anna buông Roland ra, kéo Nightingale qua.
Tiếp theo là Wendy, Foliage...
Lần này tất cả phù thủy đều ôm Roland một lần, Akesha và Iphies cũng không ngoại lệ.
Trong ánh ráng chiều đỏ chiếu rọi, bóng dáng mọi người bị kéo dài ra.