Đây chính là Biên Thùy Trấn... không đúng, Thành Neverwinter?
Edith đi xuống cầu thang mạn, nhìn cảnh tượng bận rộn nhưng vẫn trật tự trước mắt, không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Tuy trước khi đến thì đã suy đoán đủ loại, nhưng nàng phát hiện mình vẫn xem thường thành thị này —— khu bến tàu có diện tích còn lớn hơn vương đô chừng gấp ba, một bên chật ních thuyền buồm và thuyền xi măng dỡ hàng, khoáng thạch và than đá chất đống thành một núi nhỏ.
Một bên khác, tầm mười chiếc tàu thủy bánh xe guồng đang xếp thành cánh quân chậm rãi rời khỏi cầu tàu, bên cạnh con đê còn có rất nhiều dân chúng đứng tiễn đưa. Toàn bộ người trên thuyền mặc đồng phục thống nhất, đứng thẳng tắp xuôi theo hai bên mạn thuyền, đấu chí dạt dào lộ ra khiến cho Edith đều có thể cảm nhận được —— trước đây vẻ mặt này chỉ xuất hiện trên mặt kỵ sĩ đắc thắng trở về, mà những người này đều không phải là quý tộc.
Trung ương bến tàu thì là nơi thương nhân, lưu dân, người di chuyển hội tụ, lấy các loại thuyền buồm làm chủ, mọi người xuống thuyền thì bị một đám người áo đen ngăn ra, yêu cầu bọn họ xếp hàng dài thông qua cửa ải kiểm tra. Chỉ là toàn bộ khu bến tàu, nhân khẩu lưu động cũng không dưới ngàn, tràng cảnh phồn hoa như thế cho dù là vương đô cũng thua chị kém em.
"Bến tàu lại dài ra!" Victor líu lưỡi nói: “Chẳng lẽ bệ hạ định biến toàn bộ bờ sông thành khu bến tàu sao?"
"Lại?" Edith chú ý tới đối phương dùng từ.
"Ít nhất mùa thu một năm trước bến tàu nơi này còn không có rộng như vậy!" Hắn giang tay nói: “Đương nhiên, cũng không có nhiều người như vậy."
"Những cửa ải đó là đang làm gì, thu thuế sao?"
"Nơi này cũng không có thuế vào thành, chỉ khi nào muốn bán đồ mới phải nộp thuế." Victor nhiệt tình giải thích: “Hơn nữa trong thành không được tùy ý bày quầy bán hàng, tất cả buôn bán đều phải tiến hành ở khu chợ tiện lợi ở quảng trường. Những người áo đen đó tương đương với đội tuần tra của những thành thị khác, bọn họ thiết trí cửa ải là vì đăng ký thân phận và thanh trừ tà dịch."
“Không phải doạ dẫm cùng bắt chẹt?” Edith liếc mắt ra hiệu cho đệ đệ một cái, người sau gật gật đầu, móc hầu bao ra chuẩn bị tiền.
"Không không, Conrad tiểu thư, ta nói là đội tuần tra!" Thương nhân bảo thạch cười khoát tay nói: “Trên thực tế, bọn họ không thu phí —— ta biết điểm này rất khó tin tưởng nhưng sự thật chính là như thế, lần đầu ta thông qua kiểm tra cũng giật mình giống như ngươi. Đi theo ta, đường dành cho thương nhân sẽ đi nhanh hơn."
Giống như hắn nói, người áo đen xác minh thân phận của Victor xong thì cho một đoàn người thông qua cửa ải, một miếng đồng ưng cũng không có yêu cầu.
"Tiếp theo ta phải đi tìm một lữ điếm sạch sẽ thoải mái dễ chịu, lại đến chợ tiện lợi đi dạo!" Hắn quay đầu: "Ngươi tính sao, tiểu thư Conrad? Nếu như không quen chỗ này, ta có thể cống hiến sức lực cho ngươi."
"Cảm ơn!" Edith giả bộ cảm kích, nhấc mép váy lên hơi uống gối nói: “Trên đường đi ngươi giúp ta rất nhiều, như vậy đã đủ ... ta sẽ đi Tòa thị chính xin giúp đỡ, nơi đó hẳn là có thể tìm được tin tức thân nhân ta."
"Chỉ là tiện tay mà thôi thôi... có thể kết bạn với tiểu thư quý tộc xuất chúng như ngươi là vinh hạnh của ta, xin đừng khách khí."
Trốn tránh một phen, Edith vất vả lắm mới thoát khỏi sự dây dưa của Victor, cuối cùng khi thương nhân cáo biệt thì còn không ngừng phất tay với nàng, nói nếu như gặp được phiền phức thì có thể đến lữ điếm Thánh Sơn tìm hắn bất cứ lúc nào.
"Tỷ, ngươi đúng là được hoan nghênh nha!" Kohl chậc lưỡi nói.
"Ừm?" Edith liếc hắn một cái: "Ngươi nên gọi ta là gì?"
"Ây... Khụ khụ, nữ sĩ Edith!" Thứ tử công tước không khỏi run lên: "Chúng ta cũng đi tìm quán trọ ở lại sao?"
"Không, đi đến thành bảo đệ trình văn thư trước!" Nàng không chút do dự nói: “Mau chóng bắt được liên lạc với bệ hạ."
"Nhưng mà chúng ta không có đầu lâu ..." Kohl thấp giọng nhắc nhở.
"Vậy thì làm việc theo không có đầu lâu." Edith nhún nhún vai: "Còn nhớ rõ những chuyện ta đã dặn sao? Bày tỏ thành ý, ý thần phục của gia tộc Kant không phải chỉ là hai cái đầu có thể đại biểu được."
Hơn nữa cho dù có thì đoán chừng cũng đã sớm thối không ngửi được —— cầm hai cái đầu mục nát đến không thành hình người hiến cho bệ hạ cũng không phải là việc hay, nàng nghĩ thầm, từ khi đối phương rời khỏi vương đô, tất cả đã chệnh hướng khỏi quỹ đạo vốn có.
Nên làm như thế nào thì còn phải xem tình huống cụ thể mới quyết định. Cuối cùng, năng lực của người đàm phán mới là yếu tố mấu chốt quyết định kết quả thương lượng.
"Bệ hạ, một đoàn sứ giả đến từ bắc địa đang chờ ở bên ngoài thành bảo, hi vọng có thể được ngài tiếp kiến!" Thân vệ Sean đi vào văn phòng báo cáo: “Thủ lĩnh tự xưng là thứ tử của công tước bắc cảnh bây giờ Calvin Kant, Kohl Kant. Đại nhân Barov đã đã kiểm tra bằng chứng văn thư với gia huy, hẳn không phải là ngụy tạo."
"Bắc địa?" Roland bất ngờ, bỏ bản vẽ thiết kế trong tay xuống: "Đó không phải là địa bàn của Deflick sao, bọn họ có nói rõ ý đồ đến sao?"
"Vâng!" Thân tỏ vẻ hưng phấn: "Tước sĩ Kohl nói công tước đại nhân nguyện hiệu trung với ngài."
Chủ động... đầu nhập, hắn nhíu mày, cái này thật đúng là một chuyện phiền phức. Vốn ý của hắn thì hắn cũng không cần một lãnh chúa phong kiến hiệu trung, không chỉ không có chút giúp đỡ nào cho sự phát triển của vương quốc mà còn ảnh hưởng đến chế độ tập quyền. Roland càng hi vọng đối phương ôm lấy một tia may mắn núp ở trong lãnh địa, chờ đợi mình quét ngang mới tốt. Chỉ có triệt để nghiền nát thế lực cũ mới có thể thuận lợi thành lập được trung ương tập quyền.
Nhưng mà không gặp cũng không được, đối phương phái đoàn sứ giả ra giảng hoà lại bị cố ý gạt sang một bên, truyền đi có thể sẽ khiến cho quý tộc khác đánh mất tâm lý may mắn, quyết định liên hợp lại đánh cược một lần. Như vậy cũng không phải là vấn đề gì với quân sự, chủ yếu là hắn lo lắng sẽ lan đến gần nhân dân Đông cảnh và bắc địa —— Roland đã xem con dân vương quốc là của cải của mình, đương sẽ nghĩ cách giữ lại được càng nhiều nhân khẩu.
Suy tư một lát, hắn mới chậm rãi gật đầu nói: “Dẫn bọn họ đi phòng tiếp khách đi, mặt khác, kêu Barov tới."
"Vâng." Sean kích động đáp.
Nhìn vẻ mặt thân vệ, đại khái có thể hiểu được, bây giờ toàn cảnh vương quốc chỉ còn lại phía đông không có thuộc về mình thống trị... Roland thầm nghĩ, chỉ là có đôi khi chuyện cũng không có đơn giản như về ngoài được.
Mà đồng thời hắn cũng làm ra quyết định.
Cho dù như thế nào, thu hồi quyền lợi phong đất quý tộc là nguyên tắc tuyệt đối sẽ không dao động, điểm ấy nhất định phải biểu đạt chuẩn xác không sai cho tất cả quý tộc, biểu hiện quyết tâm cải cách tân chính của mình. Nếu như quý tộc phản loạn dám ra tay với người dân, như vậy thì chắc chắn sẽ phải trả một cái giá thảm trọng cho hành vi của mình.
...
Đi vào phòng tiếp khách, đoàn sứ giả chỉ có hai người ngồi ở một đầu bàn dài, một người trong đó hẳn là thứ tử công tước Kohl Kant, một người khác thì khiến cho ánh mắt Roland có chút sáng lên —— đó là một cô gái dung mạo đẹp đẽ, xem ra hẳn là phụ tá của tước sĩ Kohl, nhưng mà khí thế còn khiến cho người khác chú ý hơn cả bản thân tước sĩ.
Đương nhiên, nếu nói về diện mạo thì phù thủy mới là minh châu chói mắt nhất, bởi vậy Roland cũng không có quá mức để ý, dù sao thời đại này rất có thể trợ thủ cũng đóng vai tình nhân hoặc thị nữ.
"Bệ hạ tôn kính, ta thay cha ta vấn an ngài!" Kohl cung kính đứng dậy hành lễ, nhanh chóng biểu lộ ý đồ mình đến: "Công tước bắc cảnh có một phần lễ vật muốn tặng cho ngài.”