Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 554

Chương 554
Chương 554

...

Thuyền này cũng quá là nhiều.

Steele tựa vào cửa sổ bên mạn tàu, quan sát đội tàu lui tới trên sông Xích Thủy.

Từ khi tiến vào Tây cảnh, đường sông bỗng nhiên đông đúc, hơn nữa đa số đều là thuyền đá kì quái không có cánh buồm, nghe thuyền trưởng giới thiệu thì bọn họ gọi cái này là tàu thủy bánh xe guồng, dựa vào động lực hơi nước tiến lên, tốc độ không bị hướng gió ảnh hưởng, ngược dòng đi thì còn nhanh hơn thuyền buồm rất nhiều, thường thường kéo theo một chuỗi khói đen chạy tới phía trước —— về phần hơi nước làm cho hai bánh xe gỗ hai bên thân tàu chuyển động như thế nào thì không ai có thể nói rõ ràng được.

Nhưng có thể khẳng định đây đều là thứ do Thành Neverwinter tạo nên.

Trong lòng Steele tính toán, không sai biệt lắm mỗi nửa canh giờ thì có thể nhìn thấy một chiếc tàu thuỷ bánh xe guồng, nếu như trên bọn chúng đều vận chuyển hàng hóa, vậy lương vật tư mà Thành Neverwinter thu nạp sẽ là một con số kinh người. Điểm này là nàng học được từ thương nhân nơi đó ---- -- -- một cái thành thị càng khổng lồ thì năng lực tiêu hóa vật liệu cũng càng cao, chỉ cần ở lại trên quan đạo của nó hai ngày thì có thể đại khái đánh giá được thành thị phồn hoa bao nhiêu, có bao nhiêu cơ hội buôn bán. Nếu như giỏi về giao lưu, ngay cả thương phẩm mà thành thị có nhu cầu cao nhất đều có thể phân tích ra được một chút.

Hiển nhiên, con sông Xích Thủy này chính là yếu đạo giao thông trọng yếu nhất Tây cảnh.

Mà đường sông bận rộn cũng có nghĩa là những tuyên truyền nàng nhìn thấy ở vương đô chỉ sợ cũng không phải là Roland bệ hạ tự biên tự diễn.

Trong khoảng thời gian ngắn đã chỉnh hợp Tây cảnh thành một tòa thành mới, đồng thời nhân khẩu và thương nghiệp mậu dịch đã vượt qua vương đô, mà người thừa kế vương vị bất phàm như thế lại có tiếng xấu là bất học vô thuật, ăn chơi trác táng, cố chấp... nghĩ tới những tin đồn này, Steele càng thêm to mò về Roland Wimbledon.

"Tiểu thư Conrad, ngươi lại xem thuyền sao?" Cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông tóc nâu ăn mặc lộng lẫy, dáng vẻ anh tuấn đi đến: "Có muốn đi ra ngoài hít khí trời không, cứ ở trong chỗ này suốt thì cũng chán lắm!”

"Không cần, chỗ này rất tốt!" Steele ngồi thẳng lên, khẽ gật đầu với hắn: "Đa tạ ngươi khoản đãi."

"Làm gì có!" Hắn cười nói: “Có thể đồng hành với một tiểu thư xinh đẹp như ngươi là vinh hạnh của ta."

Lời nịnh nọt tương tự Steele đã nghe quá nhiều, nhưng mà nàng vẫn lộ ra vẻ mặt vui vẻ đáp lại: “Nếu không có ngươi viện thủ, chỉ sợ ta phải đi chung với hàng hóa và những lưu dân đó."

"Đương nhiên là ta không thể ngồi nhìn tình huống như vậy xảy ra rồi!" Người đàn ông ngồi xuống đối diện nàng: "Không có một thương nhân bảo thạch nào sẽ chịu để cho châu báo bị long đong."

Hắn chính là chủ nhân của The Eternal Spring, thương nhân bảo thạch Victor đến từ vương đô. Mới đầu khi thuyền bị thiêu hủy, Steele nhanh chóng chọn được chiếc thuyền lớn hai cột buồm này từ một đám thuyền tiến về Tây cảnh. Nó không phải thuyền chở khách, cũng không nhận thuê, nó là thuyền tư nhân thuộc về Victor, nhưng đối với minh châu của bắc địa thì chỉ cần chủ thuyền là nam tính, tất cả đều không là vấn đề.

Nàng đóng vai thành một tiểu thư quý tộc bắc địa tiến về Tây cảnh tìm kiếm thân nhân thất lạc, dăm ba câu đã khiến cho Victor sinh lòng thương hại, chủ động mời nàng leo lên The Eternal Spring. So với thuyền buồm cỡ nhỏ và thuyền hàng bình thường, The Eternal Spring có khoang thuyền thoải mái dễ chịu, rộng rãi sáng tỏ không nói, cũng không có mùi gỗ mục nát và mùi vị khác thường do thường xuyên bôn ba trên đường thủy. Thậm chí chủ nhân còn vì nàng mà chuẩn bị hai tên tôi tớ, ngay cả một miếng kim long cũng không có thu lấy.

Đương nhiên, đại giới duy nhất chính là thỉnh thoảng Victor sẽ tới cửa tỏ vẻ hắn khẳng khái và quan tâm, nhưng mà những chuyện này cũng là chuyện nhìn mãi thành quen với Steele đã trà trộn xã giao trong vòng tròn quý tộc. Nếu như đối phương đủ ưu tú, nàng còn sẽ hưởng thụ cảm giác khống chế đối phương.

"Những thuyền này mặc dù có thể không gió mà chạy nhưng suy cho cùng thì quá đơn sơ!" Victor rót một ly hồng trà cho mình: "Ta từng leo lên một chiếc tàu thủy bánh xe guồng quan sát kỹ, khi nó chạy không chỉ ầm ĩ mà còn lắc lư... dùng để vận chuyển hàng hóa thì không tệ, lại không phải là lựa chọn tốt khi lữ hành đường dài."

"Đương nhiên không có thoải mái dễ chịu như The Eternal Spring!" Steele cười khẽ nói: “Nhưng mà tại sao ta cảm thấy bọn chúng giống như là xuất hiện trong vòng một đêm? Trước kia Tây cảnh cũng không có thuyền như thế này?"

"Ngươi nói không sai, bọn chúng chính là xuất hiện trong một đêm!" Victor bĩu môi: "Trước kia ta thường đến cứ điểm Epic, làm gì có loại đồ chơi cổ quái này, mới qua một mùa đông, bọn chúng đã xuất hiện khắp nơi."

Một mùa đông thì tạo ra được hai ba mươi chiếc tàu thuỷ bánh xe guồng? Steele không khỏi cảm thấy kinh ngạc, thân là người thừa kế gia tộc Kant, đương nhiên nàng biết rõ như vậy có ý nghĩa như thế nào. Chính là bởi vì thành phố lớn cần tiêu hóa một lượng lớn vật tư, bởi vậy khuếch trương cũng sẽ bị giới hạn trong năng lực vận chuyển vật liệu, mà loại thuyền không buồm có thể nhanh chóng sản xuất này chính là công cụ vô cùng tốt để mở rộng vận lực —— nếu như có thể liên tục không ngừng vận chuyển lương thực và thương phẩm của các nơi trong vương quốc đến Tây cảnh, có thể tốc độ mở rộng của Thành Neverwinter sẽ vượt xa khỏi sự tưởng tượng của mọi người!

Về phần ầm ĩ và rung động? Nó hoàn toàn không đáng nhắc tới!

"Đúng rồi, tiểu thư Conrad, không cần để ý những thuyền đá không có chút mỹ cảm nào đó, chỗ ta có chút đồ thú vị hơn, có lẽ có thể giúp ngươi giết thời gian." Victor gọi thị nữ bên cạnh qua, nói nhỏ vào tai nàng mấy câu, nàng gật gật đầu, quay người rời khỏi phòng.

"Là cái gì?"

"Có thể sánh ngang mỹ mạo của ngươi!” Hắn đắc ý nói: “Cũng là nghề cũ của ta."

Thị nữ nhanh chóng trở lại, còn đem theo một quyển sách có chút tinh tế, Victor mở nó ra trước mặt Steele: “Không biết ngươi thích cái nào?"

Trên giấy da dê vẽ rất nhiều hình vẽ tinh thạch sáng chói, bút pháp tinh tế tỉ mỉ, màu sắc tươi sáng, ngay cả ánh sáng cũng có thể miêu tả ra giấy, chắc chắn họa sĩ vẽ sách rất giỏi.

"Đây là... bảo thạch?"

"Chuẩn xác mà nói là nguyên thạch của bảo thạch.” Victor tỉ mỉ giải thích: “Khi ta thu mua bọn chúng thì dựa theo tiêu chuẩn trên sách này mà xác định giá cả. So với châu báu đã được tạo hình rèn luyện, nguyên thạch cũng có một phong vị khác... nếu như ngươi cảm thấy hứng thú với loại nguyên thạch nào, xin hãy nói cho ta. Đương nhiên, nếu ngươi thích thành phẩm hơn thì ta cũng có thể về vương đô mời nhà thiết kế châu báu chế tạo thành đồ trang sức cho ngươi."

Mánh này không có chút sáng tạo nào, Steele tiện tay mở tập tranh ra, lại giao trả lại hắn: "Cám ơn, không cần."

Victor hơi kinh ngạc cầm lấy sách: "Ngươi không có hứng thú với mấy thứ này?"

"Thân nhân của ta còn chưa biết tung tích, thực sự không có lòng chọn lựa những lễ vật xa hoa này, xin thứ lỗi." Steele thấp giọng nói. Nếu như đồng ý ở chỗ này, đến Thành Neverwinter cũng sẽ bị hắn quấn lấy, vậy cũng không lợi cho hành động tiếp theo của mình. Cứ việc đa số nữ tính đều sẽ bị những đồ chơi chiếu lấp lánh này chinh phục, nhưng nàng tình nguyện đi quan sát máy hơi nước động lực của tàu thủy bánh xe guồng, so với châu báu chỉ lưu truyền ở trong vòng quý tộc, những thứ kia mới chính thức có giá trị.

...

Victor rời đi không lâu, hướng đầu thuyền vang lên từng tiếng huýt dài, liên tục, hùng hậu mà trầm thấp... giống như một đội tàu khổng lồ đang xuất phát rời cảng.

Steele nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy bến tàu màu nâu nhạt đang chầm chầm xuất hiện trước mắt nàng.

Bình Luận (0)
Comment