Đạt được kết luận này, Roland thở phào nhẹ nhõm.
Cùng là chiến lực tầng dưới chót, ma quỷ cũng không có năng lực vượt qua vũ khí nóng thông thường tác chiến, trong khoảng cách năm trăm đến một ngàn mét, súng máy và hoả pháo đủ để vỡ nát hết thảy kẻ địch, mà ném mâu công kích hiển nhiên không thích hợp chiến hào chiến, từ khi bổ sung năng lượng từ ma thạch đến khi có hiệu lực cần ba đến năm giây, chỉ cần sản lượng đạn theo kịp, Cuồng Ma thậm chí không có cơ hội ném đoản mâu ra.
Như vậy ít nhất trên chiến trường hai quân giao chiến chính diện, nhân loại tuyệt đối có sức đánh một trận.
"Nếu như ngươi sinh ra ở Taqira thì tốt biết bao nhiêu!" Akesha nhìn vũ khí trong tay Roland cảm thán: "Bình nguyên màu mỡ có số lượng người bình thường nhiều hơn Greyfort gấp trăm lần, phù thủy cũng như thế. Nếu như trong tay mỗi người đều có một cây súng trường, có lẽ ma quỷ đã chạy về nơi bọn chúng tới lâu rồi."
Roland cười cười, trong lòng lại không cho là như vậy.
Dù sao hơn bốn trăm năm trước là đế quốc phù thủy chủ đạo, giả thiết thật sự có một loại vũ khí có thể để cho phàm nhân có lực lượng vượt qua phù thủy, tầng lớp cấp cao của Hội Liên Hợp sẽ vui vẻ chấp nhận sự tồn tại của nó? Trong bất cứ thời đại gì, phù thủy đều là phe thiểu số, từ Dawning Realm, một đường bại lui đến bình nguyên màu mỡ, nhân loại cũng có ngàn vạn, phù thủy thì chỉ mấy ngàn, mà những người bình thường bị áp bách đã lâu sẽ cam tâm tình nguyện đạp trên chiến trường? Một khi thực lực xảy ra nghịch chuyển, giai tầng thống trị tan rã chắc chắn sẽ khiến cho nội loạn, vì nhân loại tồn vong mà chiến, loại lý niệm này cho dù là sau khi chủ nghĩa dân tộc thức tỉnh thì cũng cực kì trống rỗng, chứ đừng nói chi là một đám người trải qua cuộc sống như một nô lệ còn có thể ôm lý tưởng cao thượng như thế.
Đương nhiên, những lời này hắn sẽ không nói ra trước mặt mọi người, Akesha chỉ là một thành viên nghiên cứu của tổ chức Quest, đừng làm cho nàng liên quan đến chính sự mới tốt.
Sau khi thí nghiệm tổn thương kết thúc, Anna lại chặt đứt tứ chi của ma quỷ, giam nó vào trong lồng sắt.
"Như vậy là được sao?" Akesha hỏi.
Roland lắc đầu: "Hôm nay tạm thời đến đây thôi, buổi sáng ngày mai lại tiến hành thí nghiệm bị thương."
"Đó là cái gì?"
"Kiểm tra năng lực chống cự thương kích của các bộ phận của ma quỷ, hiệu quả của thuốc hóa học, thuốc viên cuồng hóa và hiệu quả của Aquadream!” Hắn trầm ngâm nói: “Đúng, nói Lucia thử tách rời thành phần của sương đỏ xem sao, xem xem có thể nhận được cái gì."
Đáng tiếc không thể trường kỳ chăn nuôi ma quỷ, nếu không thì có năng lực chữa trị của Nanawa, chỉ cần chút ít ma quỷ làm hàng mẫu thì có thể đạt được số liệu tương đối toàn diện.
Akesha ngáp một cái: “Ngươi cứ tự nhiên, nhưng mà ta cần hai tên phù thủy đến làm trợ thủ chế tạo Ấn Phù, mặt khác, vật liệu cũng phải chuẩn bị sớm, một khi ma quỷ tử vong, máu sẽ không giữ được quá lâu, cho nên tốt nhất là bắt đầu hòa tan Thần Phạt Chi Thạch khi nó còn sống." Nàng dừng một chút: "Đúng rồi, ngươi đã nghĩ ra ngươi muốn chế tạo loại Ấn Phù nào chưa?"
"Chỉ cần có đầy đủ ma thạch thì bất kỳ một loại nào cũng có thể làm ra?"
"Đương nhiên!" Nàng gật đầu nói: “Thất bại sẽ không tiêu hao đá, nhiều nhất khiến cho ta... không, không có gì."
Roland nhíu mày: "Khiến cho ngươi cái gì?"
"Không cần để ý, nói sai mà thôi!" Akesha bĩu môi: "Nhiều lắm là khiến cho ngươi tổn thất một chút vật liệu bình thường thôi."
Thấy đối phương không muốn nói thêm nữa, hắn cũng không có tiếp tục gặn hỏi: "Để ta nghiên cứu trước một chút, buổi sáng ngày mai sẽ nói cho ngươi biết đáp án."
Đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ.
Edith Kant đứng bên cửa sổ, nhìn thành thị mà thương nhân thường nói trong màn đêm, ánh nến chứng tỏ tài phú, vào đêm thì chỗ nào càng sáng tỏ chính là chỗ càng giàu có. Nàng nghĩ là sẽ chỉ nhìn thấy cảnh đèn đuốc sáng trưng xuất hiện ở khu quán rượu hoặc bên cạnh rạp hát nội thành vương đô, nhưng mà ở chỗ này, nàng mới biết được cái gì gọi là thâu đêm suốt sáng.
Bờ Nam sông Xích Thủy chính là như thế.
Từ xa nhìn lại, bên bờ như là được thắp sáng, nhưng cũng không phải là a,s màu cam do đống lửa phát ra mà là một loại ánh sáng vàng mềm mại, ổn định sáng tỏ, giống như là một mặt trời nhỏ.
Dưới tình huống được chiếu sáng như thế, toàn bộ khu công nghiệp đều sẽ suốt đêm sản xuất ra đủ loại hàng hóa không ngừng nghỉ, bọn họ gọi là sản phẩm công nghiệp.
Máy hơi nước chính là một cái trong số đó.
Tham quan vào buổi chiều khiến cho Edith cảm nhận được một loại rung động khó nói lên lời, loại rung động này vượt xa chém giết ở chiến trường hay là cái gì khác... ngay cả lệnh hủy bỏ phong đất của bệ hạ cũng không thể so sánh với nó.
Khi nàng đi vào nhà máy, nhìn thấy từng thỏi sắt thô ráp bị đá mài nhanh chóng chuyển động mài mòn góc cạnh, lại do mũi khoan khoan ra từng cái lỗ thủng lúc, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn lấy. Đặc biệt là ở cuối cùng, khi khối sắt tràn đầy tràn dầu và mảnh vụn được rửa sạch sau đó biến thành linh kiện sáng lấp lánh, có một loại mỹ cảm như được chứng kiến tân sinh.
Trong tiếng nổ vang của máy móc, vật liệu cứng rắn bị gia công thành từng hình dạng khác nhau, sau đó dùng phương thức đặc biệt tổ hợp lại với nhau, sau đó nó có thể tự động vận động, đây là một sức mạnh kì diệu cỡ nào.
Nước bẩn, mảnh vụn kim loại văng khắp nơi trong nhà máy, tạp âm và không khí ẩm ướt, nó cũng không thể coi là một chỗ đẹp đẽ nhưng mà Edith lại ở trong đó cho đến chưa.
Hơn nữa nàng nhớ rõ sắc mặt của quan viên dẫn sứ giả đoàn tham quan của Tòa thị chính, hắn như đang ước gì có thể rời khỏi chỗ ồn ào này nhanh một chút. Cho đến khi đoàn người dự định về phủ thì người đó mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nói một câu mà cho đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ, thật không biết cái đồ chơi này có gì đáng xem? Cũng chỉ có Roland bệ hạ mới cho rằng những cục đen đen này ẩn chứa vẻ đẹp.
Ẩn chứa vẻ đẹp?
Edith nhất thời cảm nhận được sự cộng minh mãnh liệt.
Không sai... đây chính là vẻ đẹp, là vẻ đẹp thuần túy là lực lượng mang đến, là vẻ đẹp có thể tùy ý nhào nặn cải tạo kim loại, đặc biệt khi nàng hiểu được nguyên lý vận hành của máy hơi nước thì lại có thêm một vẻ đẹp khác, vẻ đẹp của mượn nhờ lực lượng tự nhiên.
Loại xinh đẹp này hoàn toàn không phải là bảo thạch màu sắc rực rỡ hoặc là quần áo tinh xảo lộng lẫy có thể sánh được.
Nàng chỉ cảm thấy như có thứ gì đó trong lòng mình bị xúc động.
Rốt cuộc thì bệ hạ biết được những kiến thức này như thế nào? Trừ cái đó ra, hắn còn biết thứ gì?
Bỗng nhiên, tiếng đập cửa ngoài phòng ngủ cắt đứt dòng suy nghĩ của Edith.
"Tỷ, ta tắm xong rồi." Kohl ló đầu vào: "Nước vẫn còn nóng, ngươi muốn tắm nữa không?"
"Sai tôi tớ nấu bồn khác." Nàng dặn dò: “Ngươi hiểu rõ nguyên lý lấy nước ở chỗ này không?"
"Ta tìm người nghe ngóng được, hình như nước trong cái ống là từ trong những cái tháp thiết dựng đứng đó chảy ra!" Kohl sờ sờ đầu, đi vào giữa phòng: "Về phần nước chạy từ trong giếng lên như thế nào thì bọn họ cũng không nói ra được. Đúng rồi, có một thứ trong phòng tắm người nhất định phải thử, thoạt nhìn giống như là dầu trơn đặc thù nhưng dính nước thì sẽ tỏa ra mùi thơm ngát, dùng để tắm rửa thì cực kỳ tốt, ta dám đánh cược cho dù là tắm sữa bò hoa hồng cũng không có thoải mái như vậy!"
Đây cũng là bệ hạ tận lực bố trí sao? Edith không khỏi thầm nghĩ. Nơi đoàn người ở là một tòa nhà bốn tầng ở gần thành bảo, tầng cao nhất thậm chí còn cao hơn thành bảo một nửa, không chỉ có thể thưởng thức được cảnh đêm ở Thành Neverwinter mà ngay cả bố cục và công trình trong phòng đều có chút xảo diệu, mặc dù không lớn nhưng ở đây lại cực kì thoải mái dễ chịu. Nghe quan viên tiếp đãi của Tòa thị chính nói, đây là khách sạn mà bệ hạ chuyên dùng để tiếp đãi sứ giả nơi khác đến, hình như gọi là Tòa ngoại giao.
Dưới cái nhìn của nàng, cho dù là nước sạch chỉ cần vặn van thì sẽ liên tục tuôn ra không ngừng hay là mà thứ dùng để tắm mà Kohl khen không dứt miệng đều là Roland Wimbledon cố ý biểu hiện ra.