"Ngươi thấy thế nào?" Edith trở lại bên giường, ngồi xuống.
"Phòng tắm sao?"
"Ta nói là luật pháp mới."
"Ây..." Kohl lộ vẻ vẻ do dự: "Ngày mai ta sẽ viết thư nói cho phụ thân biết điều kiện của bệ hạ, nhưng ta cảm thấy hắn sẽ không đồng ý."
"Thật sao?" Edith không thể phủ nhận.
Thấy nàng không có phủ nhận, Kohl hơi lớn gan một chút: "Quyển sách bệ hạ đưa ta cũng xem rồi, trước không nói nội dung trên đó có phải là thật vậy hay không, quý tộc được nêu ví dụ trong đó, lớn nhất chỉ là con của một bá tước, bây giờ thì tương đương với công tước không có đất phong —— nói thật, nếu như ta chỉ là một tước sĩ, chắc chắn cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như vậy. Nhưng phụ thân là người chấp chưởng Bắc cảnh danh chính ngôn thuận, công tước Thành Evernight, địa vị và quyền lực đều chênh lệch với trưởng tử Lonicera này rất xa, một khi đồng ý với bệ hạ thì có nghĩa là chắp tay nhường lãnh địa cho người khác. Đây không phải là tăng lên mà là hạ xuống."
"Nói không sai!" Edith mỉm cười gật gật đầu, nhưng mà còn chưa chờ đệ đệ cao hứng thì nàng đã nói tiếp: "Nhưng mà ngươi không để ý đến một điểm."
"Cái gì?"
"Đó chính là chúng ta có thể chiếm đóng những địa vị và quyền lực này."
Sắc mặt Kohl cứng đờ.
"Hiển nhiên ngươi cũng chú ý vào những câu chuyện trên quyển sách đó, nhưng mà ta để ý đoạn văn mở đầu của nó hơn." Edith cầm lấy sách tuyên truyền ở đầu giường, lật trang bìa ra: "Nếu như đây là ý nghĩ của bệ hạ... không thể không nói là rất thú vị."
"Phong kiến ... nguồn gốc?" Kohl thăm dò nói: “Ngươi hiểu rõ ý của nó sao?"
"Chỉ là một từ mới thôi, ngươi có thể hiểu thành là chế độ chỗ chúng ta đang ở hoặc ngươi có thể gọi nó là quý tộc cũng được."
Đệ đệ tỏ vẻ hoang mang.
Edith âm thầm lắc đầu, những nội dung này thoạt nhìn có chút khó đọc, viết thành đoạn văn mở đầu trong sách tuyên truyền thì có vẻ khó hiểu, kém xa ví dụ thực tế sinh động sau đó, nhưng mà nếu như có thể hiểu được ý thực sự của nó thì sẽ phát hiện đây mới là căn cứ mà Roland Wimbledon quyết định áp dụng luật pháp mới.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy kiểu giải thích mới lạ, thấu triệt như thế.
"Ngươi có nghĩ tới hay không, tại sao chúng ta muốn phân đất phong hầu cho kỵ sĩ và gia thần dưới trướng?"
"Làm như vậy thì bọn họ mới trung thành với gia tộc Kant!" Kohl lầm bầm nói: “Hơn nữa còn có thể chiêu mộ được càng nhiều người vũ dũng hiệu trung."
"Nếu như phụ thân chiếm lấy toàn bộ bắc địa thì sao?" Edith hỏi tiếp.
"Ngươi nói là toàn bộ đều quy về gia tộc sao?" Đệ đệ suy tư một lát rồi lắc đầu nói: “Đương nhiên không được, nếu như chiếm hữu toàn bộ lãnh địa, các kỵ sĩ sẽ rời khỏi Bắc cảnh —— bọn họ không có sản nghiệp, chắc chắn sẽ đi đến chỗ khác tìm cơ hội, quý tộc nhỏ cũng là như thế, như thế không phải tương đương với mấy cái thành trấn chỉ có một mình gia tộc Kant là quý tộc sao?"
"Không tốt sao?"
"Đương nhiên không!" Kohl trừng mắt nhìn, có vẻ như đang không hiểu tại sao tỷ tỷ sẽ hỏi vấn đề dễ hiểu này: "Bắc cảnh lớn như vậy, chỉ dựa vào một gia tộc chúng ta thì làm sao quản lý được hết, nếu Thành Cliff bị tập kích, bọn thị vệ từ Thành Evernight xuất phát, chỉ đi tới đó cũng cần chừng nửa tuần, tính như vậy là đã không bao gồm thời gian truyền tin tức lại. Hơn nữa bình thường thu thuế và thu lương cũng rất phiền phức, chúng ta cũng không thể trông cậy vào những dân đen đó tự giác nộp những thứ này lên chứ."
"Cho nên chúng ta vì có đất đai của mình, không ngừng mở rộng phong thần thuộc hạ, xét đến cùng là vì nhu cầu chiến tranh và năng lực quản lý có giới hạn —— đây cũng là nguyên nhân hình thành chế độ phong kiến mà bệ hạ nói." Edith khẽ vuốt trang sách: "Nhưng mà tình huống bây giờ xảy ra thay đổi, cho dù chúng ta có mở rộng đội ngũ như thế nào đi nữa thì đều không thể ngăn cản một kích lôi đình của bệ hạ, quân đội của hắn không có địch thủ trong toàn bộ vương quốc. Đồng thời bệ hạ cũng tin tưởng vững chắc một cái Tòa thị chính mạnh mẽ có thể quản lý tốt công việc toàn cảnh, đương nhiên cũng không cần lại phân đất phong hầu cho quý tộc nữa."
"Cái này. . ." Kohl há to miệng, nhưng lại không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Roland Wimbledon cho rằng đây là quy trình tự nhiên." Nàng chỉ câu nói sau cùng của đoạn văn mở đầu: "Chính phủ trung ương tập quyền có công năng hoàn mỹ chắc chắn sẽ thay thế quý tộc phân đất phong hầu, bởi vì thống nhất quản lý quy hoạch có thể lợi dụng tài nguyên toàn cảnh tốt hơn, khai quật tiềm lực của nhân dân, từ đó làm cho toàn bộ vương quốc bộc phát ra sức sản xuất mạnh mẽ —— mà sức sản xuất thì là nhân tố quyết định quyết định thế lực có thể kéo dài tiếp."
"Nói hươu nói vượn!" Kohl thấp giọng nói: “Sức sản xuất là cái gì, so xem ai giỏi trồng trọt hơn sao? Mười nông phu cũng đánh không lại một kỵ sĩ, hơn nữa quản lý cả nước... hắn làm gì có nhiều nhân thủ như vậy để phụ trách công việc thu thế, còn không phải phải ủy thác quý tộc đi làm? Lỡ như những người đó thật sự có thể nhận được tiền lương, vậy thì có gì khác với bây giờ? Dân đen cũng không quan tâm ai mới là quốc vương của bọn họ."
"Trên một điểm này, ta cũng hiếu kì giống như ngươi!" Edith nhếch khóe miệng lên: "Nhưng mà người có thể viết ra lời nói này, không thể không có chút chuẩn bị nào mà đã phổ biến bộ luật pháp mới này, ngươi cảm thấy thế nào?" Nàng dừng một chút: "Ngày mai chúng ta lại đi bái phỏng hắn, lần này để cho ta tới."
"Nhanh như vậy?" Kohl kinh ngạc nói: “Bình thường không phải ngươi luôn đợi đến khi đối phương nhắc tới thân phận của ngươi thì ngươi mới lộ ra sao?"
"Ta không chờ được đến lúc đó!" Edith nhún vai: "Mặt khác, tạm thời đừng có viết thư cho phụ thân, trước khi đi ngươi cũng nghe hắn nói, lần đi sứ này ta làm chủ."
"Chẳng lẽ... ngươi muốn đồng ý với bệ hạ?" Hắn trợn mắt há hốc mồm: “Phụ thân sẽ giết ngươi!"
"Ừm?"
"Ây... không, ta nói là hắn sẽ chán ghét ngươi!" Kohl đổi giọng nói: “Dù sao mục đích chủ yếu khi hắn cho ngươi đến đây chính là muốn bảo vệ vị trí công tước của hắn."
"Yên tâm, ta cũng không có dễ thuyết phục như vậy!" Edith nhíu mày nói: “Nếu hắn đã ra điều kiện cho ta, dù sao cũng phải để cho ta cò kè mặc cả một phen mới đúng chứ?"
Ngày thứ hai, từng phần báo cáo kiểm tra bị thương được đưa đến trước bàn của Roland.
Thân thể của ma quỷ cũng không mạnh hơn phù thủy bao nhiêu, cho dù là súng ống hay là đao kiếm đều có thể khiến cho nó bị thương tích trí mạng, nhưng đại khái là bởi vì kết cấu sinh lý khác biệt cho nên hiệu quả tổn thương của độc tố quá nhỏ.
Ví dụ như là khí clo, nitơ monoxide, cacbon monoxit cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng cho Cuồng Ma, cho dù có ảnh hưởng thì cũng chỉ là suy yếu thành phần hữu hiệu của sương đỏ gây ra.
Mà Aquadream, thuốc viên cuồng hóa cũng giống như thế, cái trước không thể làm mê man, cái sau cũng không thể khiến cho nó xuất hiện phản ứng cuồng hóa.
Về phần sương đỏ bị phân giải, biến thành nhiều loại khí thể và nước, trải qua Kaymer Schuider kiểm tra, xác nhận có một bộ phận có thể thiêu đốt, cũng tản ra mùi hôi thối, còn có một phần là khí nitơ, thành phần còn lại thì không rõ. Nhưng mà những thứ này hẳn không phải là nhu yếu phẩm mà ma quỷ dựa vào để sinh tồn, chủ yếu ở chỗ ma lực nhỏ bé phun trào trong sương mù, đây cũng là nguyên nhân vì sao sương đỏ không thể bảo tồn trong thời gian dài.
Mặt khác, khi nhiệt độ tăng lên đến ba trăm độ thì sương đỏ sẽ nhanh chóng phân giải, mà khi tới gần tám trăm độ thì thậm chí sương mù còn sẽ bốc cháy lên.
Roland xếp báo cáo lại nhét vào trong ngăn kéo, xem ra đến bây giờ, ngoại trừ vũ khí nóng thông thường ra thì lửa cũng là lựa chọn tốt nhất để đối phó ma quỷ, ít nhất dùng để xua tan sương đỏ thì nhiệt độ cao có hiệu quả cực kỳ rõ rệt, khi tiến công doanh trại của quân địch thì một ngọn lửa lớn có lẽ có thể khiến cho ưu thế tác chiến sân nhà của ma quỷ nghịch chuyển trong nháy mắt.