Ngay lúc hắn suy tư xem loại công cụ phóng hỏa nào dễ chế tạo thì thân vệ đi đến: "Bệ hạ, sứ giả bắc địa muốn gặp ngài."
Bây giờ mới có một ngày... Roland cảm thấy bất ngờ, chẳng lẽ bọn họ không có định hồi âm cho công tước mà chuẩn bị trực tiếp từ chối yêu cầu của mình rồi?
"Dẫn bọn họ đến phòng tiếp khách!" Hắn trầm mặc một lát rồi mới dặn dò: “Mặt khác, thông báo cho Carter phong tỏa Tòa ngoại giao, tạm thời cấm chỉ đoàn sứ giả ra ngoài."
"Vâng."
Nếu như đối phương không tán đồng với chính sách mà mình chắc chắn sẽ phổ biến, vậy thì chỉ có thể miễn cưỡng giữ bọn họ lại.
...
Roland đi đến phòng tiếp khách ở lầu một, lại phát hiện người ngồi đối diện bàn dài đã thay đổi, cô gái vốn nên là trợ thủ của Kohl lại ngồi ở vị trí chủ mà Kohl thì cầm một quyển vở ngồi ở vị trí thứ hai.
"Bệ hạ, xin vấn an ngài, ta là Edith Kant, trưởng nữ của công tước Thành Evernight, tỷ tỷ của Kohl." Cô gái đứng dậy hành lễ theo tiêu chuẩn quý tộc: "Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, lần trước Kohl quên giới thiệu thân phận của ta, xin ngài thứ lỗi."
"Con gái của Calvin Kant?" Đầu tiên, Roland khẽ giật mình, sau đó không khỏi hứng thú: "Cho nên ngươi mới là thủ lĩnh đoàn sứ giả?"
"Đúng là như thế!" Nàng xoa ngực nói: “Phụ thân đã ủy thác ta toàn quyền phụ trách lần đi sứ này, còn giao tin ấn công tước cho ta."
Thời đại này, không nói không có nữ tính tham chính nhưng cực kỳ thưa thớt, chứ đừng nói chi là vẫn là một cô gái trẻ tuổi, dung mạo xuất chúng. Từ sắc mặt Edith cũng có thể thấy được, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên nàng liên hệ với kẻ thượng vị, cho dù là từ lời nói đến hành động hay là cử chỉ thì đều không có chỗ nào bắt bẻ được. Còn chuyện giấu diếm thân phận, Roland đã nhận ra được đây là một thủ đoạn nhỏ mà nàng dùng để hấp dẫn sự chú ý của người đàm phán, hơn nữa không phải nàng cố ý giấu diếm, chỉ là mượn lớp ngụy trang nữ tính này khiến cho mọi người tự mình nhầm lẫn, không thể xem là lừa gạt, đa số quý tộc sẽ chỉ xem nó như một loại tình thú. Không thể không nói, chiêu này đúng là hữu hiệu.
"Nói cách khác, ngươi có thể đại biểu phụ thân của ngươi đưa ra quyết định?"
"Đúng vậy thưa bệ hạ, chuẩn xác mà nói, hắn sẽ nghe theo ý kiến của ta."
Đúng là một câu trả lời tràn đầy tự tin, Roland nhìn Kohl vò đầu bứt tai nhắc nhở bên cạnh, không khỏi nở nụ cười.
"Được rồi... tiểu thư Edith, như vậy thì mục đích mà ngươi cầu kiến là gì?"
Roland vốn tưởng rằng nàng sẽ uyển chuyển biểu thị không thể nào chấp nhận được điều kiện như vậy hoặc là khai thác phương pháp khác càng có "tình thú" hơn để tranh thủ cho mình thu hồi luật pháp mới, lại không nghĩ rằng nàng lấy một quyển vở từ túi đeo sau lưng ra, mở ra để lên bàn —— đó chính là sách tuyên truyền do hắn biên soạn.
"Ta có một vài vấn đề muốn thỉnh giáo ngài!" Edith nói thẳng: “Ngài nói quý tộc phân đất phong hầu sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải, nguyên nhân ở chỗ lực lượng trung ương không ngừng mở rộng, nhưng thiếu đi quý tộc hỗ trợ, ngài dùng biện pháp gì cam đoan có thể hữu hiệu quản lý các nơi trong vương quốc rộng lớn?"
Đây là muốn thảo luận tình hình chính trị đương thời với mình?
Nhìn ánh mắt thành khẩn của nàng, Roland cũng hiểu được đối phương nghiêm túc.
Đã lâu rồi hắn chưa được nghe một câu hỏi thú vị như thế.
"Là nhân dân và kỹ thuật tiến bộ." Trầm ngâm nửa ngày, hắn đáp.
"Ngài chỉ những dân tự do đó sao? Kỹ thuật tiến bộ lại là cái gì?"
"Không sai, một đội ngũ do Tòa thị chính huấn luyện, Tòa thị chính thanh toán tiền lương và phí tổn hành chính, Tòa thị chính cung cấp nhân thủ và nguyên bộ công trình quản lý, không yêu cầu bản thân người quản lý có được tài sản hùng hậu hoặc nhân thủ phong phú, bởi thế cho nên không phải quý tộc cũng không quan trọng." Roland bắt đầu trình bày một cái hình thái vốn có của chính phủ trung ương tập quyền, còn có đường tắt để cho người bình thường tấn thăng, sau đó lại nói về ý nghĩa thực tế của kỹ thuật đối với khống chế lãnh địa, một lần giảng giải hết nửa canh giờ.
"Ngươi tính phòng ngừa chuyện quan hành chính rời xa vương đô thì không làm tròn trách nhiệm như thế nào?"
"Sau khi Greyfort thống nhất, mậu dịch các nơi sẽ phân phối như thế nào?"
"Sức sản xuất có thể làm tiêu chuẩn cân nhắc chính sách thật sao?"
"..."
Càng hỏi tiếp thì con mắt Edith càng chiếu lấp lánh, cho đến tới gần giữa trưa thì nàng mới thở dài ra một hơi: "Thì ra là thế, đoạn văn mở đầu đó quả nhiên không phải ngài tiện tay viết ra."
Roland cũng hài lòng nhấp một ngụm trà, là nhân sĩ chuyên nghiệp, tri thức chính trị mà hắn dự trữ được đại khái cũng chỉ có thể nói được đến đây thôi.
"Đa tạ ngài giải đáp, ta vốn không nghĩ tới ngài sẽ kỹ càng nói cho ta những thứ này như thế."
"Một cái Tòa thị chính thời đại mới, yêu cầu cơ bản nhất chính là tuyên truyền chính sách, nhất định phải làm cho tất cả mọi người hiểu rõ nội dung tân chính thì khi áp dụng mới sẽ không thiên kì bách quái."
Edith gật gật đầu, đổi đề tài: "Ngài có thể cung cấp thiết bị và nhân viên sản xuất máy hơi nước cho Bắc cảnh không?"
"Trước mắt nhân viên là không được, bởi vì Thành Neverwinter cũng rất thiếu, nhưng ngươi có thể phái nhân thủ tới học tập, điều kiện tiên quyết là quý tộc bắc địa từ bỏ quyền phân đất phong hầu, cũng tuân theo quản lý của Tòa thị chính."
"Kỹ thuật đóng tàu thủy bánh xe guồng cũng dạy?"
"Đương nhiên, chỉ cần thanh toán kim long, những chuyện này đều không là vấn đề. Nhưng mà không có phù thủy trợ giúp, trong thời gian ngắn các ngươi rất khó chuyển toàn bộ dây chuyền sản xuất đến phía bắc."
"Ngài thản nhiên khiến cho ta kinh ngạc, thưa bệ hạ!" Nàng suy tư một lúc: "Nhưng ta có một chút không rõ, dựa theo quy hoạch của ngài, chỉ cần đợi thêm mười năm, hoàn toàn có thể nhẹ nhõm chiếm đoạt toàn bộ Greyfort, khi đó lại thôi động tân chính thì hoàn toàn không có chút lực cản nào, cũng không cần để ý đến ý nghĩ của chúng ta, tại sao ngài sẽ vội vàng như thế?"
Roland trầm mặc, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: "Ngươi thật sự muốn biết đáp án?"
Edith đại khái không nghĩ tới hắn sẽ trả lời nghiêm túc như thế, cũng trịnh trọng lên: "Vâng."
"Như vậy thì đi theo ta!" Hắn đứng dậy nói: “Ta cho ngươi xem một thứ!”
...
Đi vào sân sau bóng cây bao trùm, Roland dẫn Edith đi vào căn lều gỗ trong rừng cây ô liu.
Ma quỷ bị chặt tứ chi nằm thẳng trên một cái bàn dài, bên cạnh chất đầy các loại bình bình lọ lọ, Akesha đang chuẩn bị cho bước rút huyết dịch cuối cùng.
"Thần linh ở trên cao, đây là —— cái gì?" Edith phát ra tiếng hô tràn đầy vẻ khó tin, nhưng Roland chú ý tới trên mặt của nàng chỉ có chấn kinh, không có e ngại.
"Hẳn là ta nên khóa cái lều này lại, sau đó cho Foliage vây chặt sân như nêm cối.” Akesha nhíu mày nói: “Đừng nói cho ta ngươi định để một phàm nhân tham gia chế tác Ấn Phù, nếu như bây giờ ta đang dung hợp thần thạch thì hẳn là đã thất bại."
"Đương nhiên không... lập tức sẽ xong." Roland ho khan hai tiếng, quay đầu giới thiệu với Edith: “Sinh vật dị tộc trước mắt ngươi chính là ma quỷ trong truyền thuyết, bọn chúng ẩn hiện ở phía bắc dãy núi tuyệt cảnh, cũng là kẻ địch lớn nhất mà loài người sẽ gặp phải —— chiến tranh ở giữa hai tộc không liên quan đến lãnh địa và tài phú mà là quyết định ai mới có thể kéo dài tiếp, kẻ thất bại sẽ triệt để diệt vong."
"Ma quỷ? Chiến tranh quyết định tồn vong?" Nàng kìm lòng không đặng lẩm bẩm.
"Không sai, đây là một câu chuyện dài dằng dặc, cũng là bí mật bị giáo hội giấu diếm, thậm chí nó có thể ngược dòng tìm hiểu đến ngàn năm trước, người trong quá khứ gọi nó là ——"