"Như vậy... coi như thành công sao?" Anna khẽ hỏi.
"Ừm, tiếp theo thì mở nó ra, lại dùng bạc bịt kín." Akesha gật đầu nói: "Ấn Phù căn cứ theo loại hình khác biệt mà phương thức kết thúc công việc cũng không giống. Ví dụ như là Ấn Phù Tiếng Thét thì không thể cắt, nhất định phải giữ nguyên sử dụng."
"Thất bại thì sao?"
"Tơ máu không thể tụ tập ma lực, nguyên nhân không rõ, cho dù đổi dùng nguyên liệu tốt cỡ nào thì luôn có tỉ lệ xuất hiện loại tình huống này. Phương pháp giải quyết cũng rất đơn giản, nạy ma thạch ra làm lại lần nữa là được rồi."
"Nhưng sẽ tiêu hao huyết dịch..." Anna cau mày nói.
"Cho nên ở Taqira, huyết dịch ma quỷ còn quý hơn phù thủy!" Akesha tự giễu cười cười: "Lúc thí nghiệm nếu như lãng phí huyết dịch phù thủy, không ai sẽ để ý, nhưng nếu tổn thất ma quỷ, quở trách và trừng phạt là không thiếu được."
...
Cuối cùng sáu cái Ấn Phù bị thất bại hai cái, tuy trước đó trình tự hoàn toàn tương tự nhưng hai sợi tơ máu được rót ma lực vào thì không phản ứng chút nào, nói một cách khác, bọn chúng không sống được.
Akesha gỡ ma thạch xuống, lấy hộp gỗ dự bị ra, tiếp tục tiến hành chế tạo lần thứ hai.
Nàng nhất định phải nắm chặt thời gian, ma quỷ đã sắp chết.
Dị tộc bị cố định trên bàn gỗ co rút bất quy tắc, làn da màu lam dần dần chuyển qua màu xám đen, mất một lượng máu lớn khiến cho nó hô hấp dồn dập, màu sắc sương đỏ dưới mũ giáp rõ ràng đang trở thành nhạt, một khi sương mù tiêu hao xong, ma quỷ sẽ chết đi trong thời gian cực ngắn, mà thời điểm đó huyết dịch chỉ có thể duy trì nhiều nhất là một khắc đồng hồ.
"Chờ một chút!" Khi Akesha giơ dao nhỏ lên, Anna ngăn nàng: "Dùng máu của ta đi."
Nàng vừa định cự tuyệt thì Anna đã dùng lửa đen cắt cổ tay ra: "Nanawa chỉ có thể chữa trị vết thương, không thể giúp ngươi bổ sung máu, bệ hạ nói mất máu quá nhiều sẽ khiến choáng đầu, làm không cẩn thận sẽ còn té xỉu, như vậy sẽ bất lợi cho thí nghiệm của người sau đó. Đương nhiên, tốt nhất là nghỉ ngơi hai ngày rồi mới luyện tập và sản xuất, trong lúc đó ăn nhiều cháo thịt và gan một chút, khôi phục sẽ khá nhanh."
"... Đây cũng là bệ hạ nói?"
"Đúng vậy, mỗi một phù thủy đều học một khóa tự cứu thương." Anna cười nói: "Hơn nữa ngươi tìm ta làm trợ thủ, mục đích là muốn cho ta học tập phương pháp luyện chế Ấn Phù chứ? Không bằng để cho ta tới thao tác hai cái này đi."
Akesha trầm mặc một lát: "Phiền phức ngươi."
"Không cần khách khí!" Nàng nhẹ nhõm nói: “Ta cũng rất hứng thú với thứ này."
"... Cuối cùng khi ma quỷ công kích, đế quốc phù thủy tan rã, triệt để tan rã. Người còn sống sót vượt qua núi lớn, vượt qua dòng sông đi vào khu vực man hoang này, thành lập thành trấn một lần nữa, chuẩn bị cho lần thứ ba —— cũng là một lần Trận Chiến Thần Ý cuối cùng, đây chính chân tướng của lịch sử."
Sau khi Roland nói xong, chống cằm lẳng lặng quan sát sắc mặt Edith.
Sau giờ ngọ, ánh nắng chiếu vào giữa phòng, chiếu rọi trước bàn sách, dáng vẻ trầm tư của cô gái như là một pho tượng, sợi tóc màu xanh bị ánh nắng chiếu thành màu trắng nhạt, khuôn mặt đẹp đẽ cũng không có vì những tin tức nghe rợn cả người này mà biến sắc. Giống như hắn dự liệu, trong mắt Edith lộ ra hiếu kì và phấn chấn.
Nàng đắm chìm thật lâu mới chậm rãi mở miệng nói: “Ngài nhất định sẽ không vì lừa gạt ta mà bịa ra một câu chuyện... không thể tưởng tượng nổi như thế. Ma quỷ có mạnh mẽ như vậy sao?"
"Không thể nghi ngờ, bọn chúng không chỉ cá thể hung hãn, số lượng cũng hết sức kinh người. Quân đội của ta có thể dễ dàng chiến thắng đoàn kỵ sĩ của Deflick nhưng không chắc có thể dễ dàng thắng ma quỷ, dù sao bốn trăm năm nay, bọn chúng vẫn luôn tiềm phục ở hướng tây bắc Dawning Realm, không cần bắt đầu lại từ đầu giống phù thủy. Mấu chốt nhất là trận chiến tranh này không có khả năng hòa đàm, cho đến khi một phương diệt vong mới có thể kết thúc."
"Vậy… ngươi định để lộ tin tức này ra không?"
"Chuyện sớm hay muộn!" Roland thở dài: "Nhưng không phải bây giờ, ta không biết lĩnh dân sẽ có tâm tính như thế nào đối với kẻ địch dị tộc kinh khủng vô tình này, tạo dựng lòng tin là một quá trình chậm rãi."
"Điểm ấy ta đồng ý, khủng hoảng còn đáng sợ hơn bất cứ kẻ địch nào." Edith gật gật đầu: "Ta còn có một vấn đề cuối cùng. Trận Chiến Thần Ý cách chúng ta còn bao lâu?"
"Năm năm, hoặc là gần hơn... ai cũng không biết thời gian cụ thể Hồng Nguyệt giáng lâm. Ta chỉ có thể nói chiến tranh có thể bộc phát bất cứ lúc nào, bởi vậy ta không thể từng bước chậm rãi thống nhất Greyfort."
Nàng không đáp lời nữa mà đứng dậy, quỳ một chân xuống, nói: “Đã như vậy, gia tộc Kant nguyện hiệu trung với ngài, luật pháp của ngài sẽ thông suốt không trở ngại ở bắc địa, ý chỉ của ngài là duy nhất ở bắc địa." Nàng dừng một chút: "Ta cũng hi vọng những hứa hẹn đó của ngài đều có thể thực hiện."
"Ngươi còn băn khoăn nhà máy máy hơi nước sao!" Roland cười lắc đầu: "Phụ thân của ngươi cũng không chắc sẽ đồng ý việc này, hơn nữa gia tộc Kant dùng cái gì cam đoan —— "
"Ta!" Nàng không chút do dự nói.
"Cái gì?"
"Bệ hạ, ta chính là cam đoan, nếu như ngài không yên lòng, Kohl cũng có thể ở lại đây." Edith tràn đầy lòng tin nói: “Cứ như vậy, cho dù phụ thân có không tình nguyện thì cũng chỉ có thể đồng ý."
"Ngươi nói là ở lại Thành Neverwinter làm con tin?" Mặc dù trước đó không phải là không có ý này nhưng khi nói thẳng ra thì hắn vẫn có chút xấu hổ: "Chuyện này trong mắt công tướng không phải là uy hiếp hay sao?"
"Không phải con tin!" Nàng một tay xoa ngực, hành lễ như là kỵ sĩ, nói: "Xin cho phép ta gia nhập Tòa thị chính của ngài, ta muốn tận mắt chứng kiến ngài quy hoạch thế giới mới."
...
Vào đêm, Roland nhận được sáu cái Ấn Phù đã chế tạo xong.
"Vất vả cho ngươi!" Hắn gật gật đầu với Akesha: "Quá trình thuận lợi sao?"
"Đám đầu tiên thất bại hai lần, Anna cũng tham dự chế tác một bộ phận!" Akesha ngáp một cái: "Tóm lại, nếu như ngươi còn muốn chế tác Ấn Phù, xin chuẩn bị cho ta một phòng thí nghiệm rộng rãi trước mà không phải là túp lều đơn sơ giống chuồng ngựa."
"Một tháp pháp sư, ta thiếu ngươi." Roland vui sướng đồng ý.
Phù thủy xưa vừa rời khỏi phòng làm việc, Nightingale đã hiện ra sau lưng: "Những Ấn Phù này có thể làm được cái gì?"
"Đại khái tương đương với điện thoại, máy báo động và camera?"
"Đó là cái gì?"
"Ngươi thử một chút thì biết!" Roland cười nói.
Hôm nay đúng là một ngày thu hoạch tương đối khá, Ấn Phù Lắng Nghe tạm thời giải quyết vấn đề khó khăn khi truyền tin tức cự ly xa, tuy số lượng thưa thớt, chỉ có phù thủy có thể sử dụng nhưng dù sao cũng tốt hơn là mọi chuyện đều nhờ vào chim đưa tin. Ấn Phù Tiếng Thét khi cảm ứng được năng lực ma quỷ thì sẽ phát ra tiếng kêu to cao vút, phạm vi chừng bằng khu biên thuỳ, có thể hữu hiệu áp chế kẻ địch đánh lén. Còn Ấn Phù Điều Tra thì hỗ trợ kế hoạch thám hiểm của Thunder, hắn không thể đi theo đội tàu ra biển, bởi vậy mà bỏ lỡ đường biển hùng vĩ mà quỷ dị thì thật là đáng tiếc.
Đương nhiên, khiến cho Roland vui vẻ nhất vẫn là Edith Kant tuyên thệ hiệu trung.
Không có thứ gì ngọt ngào hơn nhân khẩu và tài nguyên, nếu như bắc địa giống như nàng nói, toàn diện đầu nhập, vậy thì lãnh địa thực tế mà hắn có thể khống chế được sẽ tăng gấp đôi, thế lực quý tộc còn sót lại ở Đông cảnh cũng sẽ cảm nhận được áp lực thực lớn.
Nếu như thuận lợi, trước khi tà nguyệt năm nay đến, có lẽ hắn có thể hoàn thành đại nghiệp thống nhất.