Biển Whirlpool, quần đảo Fiordland.
Trên biển xuất hiện sương mù lớn, thuyền như đi trong đám mây, xung quanh đều trắng xóa. Rõ ràng một đoàn người mới rời khỏi đảo Selangor không bao lâu, lúc này hòn đảo đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, giống như chưa từng tồn tại. Trừ bọt nước đập đáy thuyền phát ra tiếng vang khiến cho Margaret biết được bọn họ còn đang tiến lên thì cũng không tìm được vật thể để định vị phương hướng nào khác.
Ra biển khi có sương mù là tối kỵ của người đi thuyền.
Nếu như là thuyền trưởng khác yêu cầu làm như vậy thì đã bị các thủy thủ trói lại ném vào trong biển.
Nhưng thuyền trưởng The Chase là Thunder —— nhà thám hiểm nổi tiếng nhất Fiordland.
Chỉ cần hắn muốn đi thì chắc chắn sẽ có người đi theo, dù phía trước là vực sâu không đáy hoặc là dung nham.
"Phía trước chính là khu đá ngầm, đại nhân!" Thủy thủ biết chỗ này hô lớn.
"Quay trở lại, giảm tốc." Thunder vỗ vỗ tay: "Tất cả mọi người nhìn chằm chằm bốn phía, nghe kĩ, nơi đó chính là mục đích của chúng ta!"
"Rõ!" Đám người đồng thời nói.
Từ khi bí mật gặp mặt Roland bệ hạ ở vương đô Greyfort, cũng đạt được ủng hộ, Thunder không có chậm trễ một ngày nào, lập tức bắt đầu tiến về phía đông quần đảo Shadow lần thứ ba, thăm dò đường biển và bí mật triều tịch. Ngoại trừ trù bị thuyền, mời chào nhà thám hiểm ưu tú, bước mấu chốt nhất chính là tìm kiếm phù thủy có thể đi xuống đáy biển quan sát triều tịch.
Cũng chính là bạn từ nhỏ của Margaret, Joan.
"Có thể tìm được nàng thật sao?" Marye đứng trên đỉnh đầu Người Hầu Ma Lực thăm dò nhìn ra xa: "Ta không nhìn thấy gì cả."
"Chỉ khi nào không thấy được thì nàng mới hiện thân!" Margaret thấp giọng nói: "Joan sẽ không bỏ mặc một chiếc thuyền rơi vào hiểm cảnh."
"Bây giờ nàng đã biến thành một con con cá?"
"Lần cuối cùng ta nhìn thấy nàng thì chỉ có hai chân biến thành hình dáng của cá, nhưng mà đó đã là chuyện hơn mười năm trước!" Margaret lắc đầu: "Bây giờ là như thế nào thì ta cũng không rõ lắm."
"Đây là một loại năng lực triệu hoán, cho nên biến thành bất kỳ động vật sống dưới nước nào cũng không kỳ quái!" Đại quản gia Đảo Trầm Thụy Carmela Darus suy nghĩ nói: "Nếu như ngươi nói Joan vẫn luôn làm bạn với biển cả, như vậy thì không cần lo lắng nàng không thể vượt qua ngày thức tỉnh. Chỉ là giờ đã qua mười năm, nàng còn ở vùng biển này không?"
"Nữ sĩ, ngươi phải tin tưởng tình báo của chúng ta!" Thunder cười nói: "Kể từ khi biết nàng là phù thủy, ta vẫn chú ý động tĩnh nơi đây, phải biết tiếng hát của nàng là tiêu chí của đảo Selangor, thậm chí còn có một số thương nhân ngo ngoe muốn chiếm tiếng hát này thành của riêng mình."
"Ngài ngăn cản bọn họ?" Carmela nhíu mày lại.
"Một trận tai nạn trên biển ngăn cản bọn họ!" Thunder trừng mắt nhìn: "Ta cam đoan những tên đó không còn dám có ý đồ với nàng."
"Thì ra là thế... cảm ơn ngài trợ giúp phù thủy!" Nàng xoa ngực nói.
"Cám ơn ngươi, đại thúc!" Marye cũng nói.
"Ha ha ha, ta già như vậy sao?" Thunder sờ râu nói: “Cũng không có dài lắm nha."
Margaret ở bên cạnh lắc đầu, cái tên này vẫn rất biết cách lấy lòng phụ nữ, cho dù là ở đảo nào của Fiordland thì hắn đều là người được nhiều người chú ý nhất. Đương nhiên, nếu như không phải như vậy thì mình cũng sẽ không cảm mến hắn.
Đáng tiếc từ khi có Lightning, hắn không định cưới người khác nữa.
"Lão đại, hình như ta nghe được tiếng ca!" Đuôi thuyền bỗng có người hô: “Ở hướng tây bắc!"
"Yên tĩnh, tất cả mọi người yên tĩnh lại!" Thunder và các phù thủy không hẹn mà cùng chạy về phía phần đuôi thuyền buồm, Margaret cũng đuổi sát theo.
Đám người nín thở yên lặng nghe, tiếng ca linh hoạt kỳ ảo mờ mịt dần dần rõ ràng, nó không phải đến từ bốn phương tám hướng mà là chỉ một hướng —— giống như là tia sáng xuyên thấu sương mù dày đặc, chỉ dẫn The Chase tiến về đường thuyền an toàn.
"Thu buồm, hạ neo!" Thunder chỉ thị: “Cho thuyền nhỏ hạ xuống."
Sau khi thức tỉnh thành phù thủy, đại khái là biết được mình không thể bị người khác bắt được, Joan gần như không lộ diện, thuyền gặp nạn thường chỉ có thể nghe được tiếng ca, rất ít có người thấy chân thân nàng. Bởi vậy kế hoạch của Thunder là để The Chase ngừng lại, tiếp tục hấp dẫn Joan ca hát, hắn thì theo Margaret và các phù thủy ngồi thuyền nhỏ theo tiếng ca tìm tới nàng.
Người Hầu Ma Lực lặn xuống nước, đội thuyền nhỏ đi lên, quá trình khua mái chèo cũng được lược bớt.
Trong sương mù dày đặc, đi được chừng nửa khắc đồng hồ, Margaret chợt nhìn thấy một bóng dáng màu xanh lục bích.
"Joan!" Nàng không nhịn được hô to.
Tiếng ca im bặt.
Chỉ thấy một cô gái đang nửa nổi trên mặt nước, kinh ngạc nhìn đám người trên thuyền nhỏ, nhất thời có vẻ như không biết làm sao. Tóc của nàng giống như là rong biển xoã tung xuống, chỉ lộ ra nửa bên gò má và con mắt trợn tròn. Làn da thì không có chút máu, hai gò má và cổ còn có thể nhìn thấy hình vằn như vảy.
"Là ta, Margaret! Ngươi còn nhớ ta không?"
"A —— a —— a ——" Nàng phát ra tiếng kêu đứt quãng, đồng thời chậm rãi lui về phía sau.
"Vô dụng, nàng đã không biết nói chuyện!" Thunder quả quyết nói: “Quá trình câu thông tiếp theo giao cho ngươi, nữ sĩ Carmel."
Carmel gật gật đầu, đưa tay khoác lên đầu vai Margaret.
Trong chốc lát, giọng nói của Joan vang lên trong đầu nàng.
"Không, ta tới tìm ngươi là vì —— "
"Nói thầm trong lòng là được, nàng có thể nghe được!" Carmel cắt ngang: “Lời nói phát ra từ nội tâm sẽ càng chân thành hơn."
Margaret nuốt một ngụm nước bọt, trầm giọng, liên tục nghĩ đến những lời mình muốn nói.
Qua một hồi lâu, nàng mới nghe được đối phương đáp lại.
Đây chính là năng lực của phù thủy! Đúng là vô cùng thần kỳ... Margaret phấn chấn nghĩ, may mắn trước khi xuất hành Thunder đã tiên đoán được điểm này, mời người có thể giúp giao lưu tâm linh từ Ma Chú Ngủ Say Carmel Darus.
Hỏng bét, quên bây giờ tâm tư có thể bị đối phương trực tiếp nghe được, Margaret vội vàng thu nạp nỗi lòng, sau đó nói tiếp.
Giọng nói của Joan tràn đầy phấn khởi.
...
Qua hồi lâu, Joan "a" một tiếng, vung đuôi vọt vào trong biển, chỉ để lại một chuỗi gợn sóng.
"Thế nào?" Thunder hỏi.
Margaret quay đầu lại, chậm rãi nở nụ cười: "Nàng đồng ý với lời mời của chúng ta."