Vấn đề này nói theo một ý nghĩa nào đó là vô giải?
Nguyên nhân nằm ở số lượng lương thực có hạn —— tà nguyệt qua đi, lương thực lưu động trong vương quốc sẽ tiến vào trạng thái khan hiếm, giá cả lên nhanh không nói, còn chưa chắc có thể mua được. Cho đến khi thu hoạch ruộng lúa mì thì tình huống thiếu lương mới có thể dịu xuống, mùa thu thì là mua giao dịch lương thực tấp nập nhất, đến khi tà nguyệt đến thì sẽ tăng nhanh.
Đương nhiên, những giao dịch này bình thường đều là tính ở thương nhân và quý tộc, về phần những lưu dân và chuột không có đồng nào thì cho dù lúa mì có nhiều thì bọn họ cũng chỉ có thể đói bụng chờ đông đến.
Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm Barov đảm nhiệm trợ lý đại thần tài vụ, lúc này các thành phố lớn đều đợi lúa mì chín, khả năng bán lương thực với số lượng lớn không lớn, lỗ hổng mấy ngàn người có lẽ còn có thể bổ túc, trên vạn người thì cho dù làm như thế nào đi nữa thì cũng không thể thỏa mãn được.
Mở rộng không được thì chỉ có thể tiết kiệm.
Cắt giảm cung ứng lương thực toàn thành, giảm số lượng mua sắm mỗi ngày xuống, để lĩnh dân từ ăn bánh mì biến thành uống cháo lúa mì, kiên trì đến ngày bội thu —— đây cũng là ý kiến mà có thể Edith sẽ nói ra.
Như vậy thì hắn có thể từ các phương diện như hứa hẹn đổi lương của bệ hạ, sự thật và tuyên truyền, khủng hoảng thiếu lương đồng loạt bác bỏ những chỗ không ổn của cách làm này.
Nhìn Edith nhíu mày đọc danh sách thì cũng biết được phiền phức này không dễ giải quyết.
Không được bao lâu, nàng sẽ hỏi mình làm sao bây giờ.
Nghĩ tới đây, Barov không nhịn được sờ râu, cái gọi là khống chế toàn cục, không chỉ đối với thành thạo lão luyện chính vụ, còn phải hiểu rõ đặc điểm thành thị. Ví dụ như là ở vương đô, hắn có thể không chút nghĩ ngợi đọc ra giá đặc sản của Hiệp Hội Giả Kim và số lượng mà mỗi tháng mỏ bạc Silverlight City vận chuyển đến, những cái này muốn nhớ được trong thời gian ngắn cũng không phải là chuyện dễ.
Mà đặc điểm Thành Neverwinter chính là phù thủy.
Barov biết trong Liên Minh Phù Thủy có một ‘cô gái màu xanh’ tên là Foliage, có thể làm cho ruộng lúa mì sinh trưởng với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, khi không so đo vấn đề bảo dưỡng thổ địa, thậm chí nàng có thể để cho lúa mì một ngày chín, hơn nữa hạt lúa mọc ra không phải là hoàng kim số một có thể so được.
Nói một cách khác, chỉ cần nhờ nàng quản lý một miếng ruộng lúa mạch, chỉ chú trọng vào tăng nhanh sản xuất lương thực thì có thể bù đắp lỗ hổng trước mắt.
Đương nhiên, hắn cũng biết bệ hạ đang cho Foliage khống chế phía tây rừng rậm Dodge, cấu trúc phòng tuyến dự báo ma quỷ, nhưng mà xét thấy còn có mấy năm nữa kẻ địch này mới xuất hiện, cũng không gấp hai ba tháng.
Mà đây là chuyện Edith tuyệt đối không thể nào biết được.
Dù cho nàng có thiên phú thì sau khi trưởng thành vẫn chỉ quản lý sự vụ bắc cảnh, cũng không thể chỉ đến Thành Neverwinter nửa tháng mà đã hiểu rõ thành thị xa lạ này như lòng bàn tay, chứ đừng nói chi là năng lực của mỗi một vị phù thủy.
Thậm chí nàng sẽ không hiểu, tại sao văn phòng của Bộ giáo dục phải liên kết với phòng hồ sơ, mà Bộ trưởng Bộ giáo dục lại có quyền lập hồ sơ.
Qua một hồi lâu, Edith mới bỏ danh sách xuống, hơi nhếch khóe miệng lên.
"Thật ra thì cái phiền toái này không khó giải quyết."
"Ừm..." Barov gật gật đầu, sau đó sững sờ: "Cái gì?"
"Trước khi Trấn U Cốc mở ra, đa số thổ địa bắc cảnh cũng không thích hợp trồng lúa mì, cho nên vừa đến mùa xuân thì lương thực sẽ thiếu, lúc đó lãnh chúa bản xứ sẽ xem trọng Đông cảnh và Down Kingdom."
"Ý của ngươi là ——" Hắn bỗng nhiên nhận ra cái gì.
"Nếu không trồng được cũng không mua được, vậy cũng chỉ có thể cướp của người khác." Edith thoải mái nói: “Bây giờ không phải là tình huống này sao? Quân đội của bệ hạ đang tiến công Fallendragon Ridge, ta nghe nói đệ đệ của bá tước Speer vì phản kháng nàng mà lôi kéo được không ít quý tộc nơi đó, đúng không? Bây giờ lý do và thủ đoạn đều đủ, giết hết từng người cũng được. Ngươi đoán trong tầng hầm ngầm của bọn họ sẽ giấu bao nhiêu kim long và lương thực?"
"Lương thực thiếu chỉ là lượng lương thực lưu động còn thừa không bao nhiêu, trên thực tế, đa số lương thực mà vương quốc sản xuất đều bị quý tộc chia cắt, bọn họ có thể dùng bộ phận lương thực này khống chế dân tự do và nông dân trên lãnh địa, cũng có thể kiếm lấy một số lớn kim long khi mất mùa." Nàng nói không nhanh, nhưng mà giọng nói lại vang vọng trong đầu Barov: "Nếu như lật tung Fallendragon Ridge, ta nghĩ lương thực cho mấy vạn người không là vấn đề. Nếu như còn không đủ thì địa khu Đông Nam bộ còn có mấy thành thị chờ bệ hạ ra tay."
"Bọn họ đều là quý tộc..." Nói đến một nửa, tổng quản ngậm miệng lại, không sai... sau khi bệ hạ chiếm lĩnh Nam cảnh, bọn họ đã không còn là quý tộc. Chỉ cần ra tay đủ lưu loát, những thứ thu được đủ để cho Thành Neverwinter nhồi đầy kho.
Hơn nữa không giống như vương đô, Fallendragon Ridge là thành thị triệt để đầu nhập vào bệ hạ, cũng là yếu đạo mấu chốt thông tới Nam cảnh. Đến lúc đó Tòa thị chính không chỉ sẽ trực tiếp phái người hỗ trợ bá tước Speer tạo dựng chính phủ mới, hơn nữa trong thành cũng sẽ sử dụng luật pháp, quy hoạch và giáo dục y như Thành Neverwinter, bởi vậy trừ bỏ toàn bộ quý tộc ở đó cũng là một cách tốt để cho thành thị ổn định.
Khiến cho Barov không hiểu là tại sao Edith có thể chấp nhận ý chỉ trừ bỏ giai tầng quý tộc nhanh như vậy? Cho dù là hắn, dù hoàn toàn ủng hộ mệnh lệnh của bệ hạ thì cũng không có thích ứng nhanh như vậy... mà nàng vốn là người thừa kế công tước bắc cảnh.
Trở lại Tòa ngoại giao, Edith đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Kohl ngồi bên bàn cầm một quyển sách da mỏng.
"Đó là cái gì?"
"Ây... mua được ở chợ tiện lợi, giống như là tranh nhưng lại kèm theo chuyện xưa, đọc cũng thú vị lắm." Đệ đệ ngẩng đầu: "Người rất vui?"
"Có sao?"
"Ở Thành Evernight, rất ít khi thấy ngươi cười như thế!" Kohl bĩu môi: "Chúng ta không trở về thật sao?"
"Tạm thời mà thôi, đợi đến khi phụ thân hồi âm, hẳn là bệ hạ sẽ cho phép ngươi trở về bắc cảnh." Edith ngồi xuống đối diện hắn, đưa tay lật trang bìa ra, chỉ thấy trên đó có in chữ.
"Vậy còn ngươi?"
"Ta phải ở lại chỗ này."
"Tại sao?" Kohl không hiểu nói: “Tòa thị chính thú vị như vậy?"
"Không phải Tòa thị chính thú vị mà là Tòa thị chính của Roland Wimbledon thú vị." Nàng cười khẽ, uốn nắn: "Ngươi biết khi ở Thành Evernight, ta muốn làm chuyện gì đó thì phải làm sao không?"
"Nói với phụ thân một tiếng là được rồi."
"Không sai biệt lắm, hạ lệnh, tự nhiên sẽ có rất nhiều người đi làm. Bây giờ nghĩ lại, điều này không có liên quan gì đến bản thân ta, chỉ vì thân phận của ta và phụ thân nên sẽ nghe theo đề nghị của ta... đương nhiên giới hạn ở đất phong của gia tộc Kant." Edith có chút hăng hái nói: “Nhưng ở chỗ này, thân phận của ta không chỉ không có tác dụng, thậm chí còn có thể gây trở ngại —— trong Tòa thị chính gần như không có quý tộc, bọn họ cũng không thèm để ý ta có phải là con gái công tước bắc cảnh hay không, tất cả mọi người đều dựa vào năng lực làm việc, ngươi hiểu ý của ta không?"
Kohl lắc đầu.
"Mọi người chịu nghe ngươi không vì thân phận mà là vì năng lực của bản thân ngươi, có nó, cho dù ra khỏi đất phong thì vẫn có hiệu lực. Có một chuyện bệ hạ nói không sai, phân đất phong hầu nhìn như có quyền lực to lớn nhưng cũng hạn chết hạn mức cao nhất mà quý tộc có khả năng đạt được. Giống như bây giờ, hắn hoàn toàn có năng lực mở rộng lĩnh vực đến toàn bộ đại lục, Tòa thị chính cũng sẽ biến thành một cái quái vật khổng lồ, khu vực quản hạt sẽ kéo dài đến mỗi một góc Greyfort, một khi ngươi được tán thành, một câu thôi, thậm chí toàn bộ vương quốc đều sẽ vận chuyển vì ngươi. Ngươi nói xem tại sao ta còn phải ở trong một khu vực đất phong nho nhỏ như vậy.