Mùa hè đến trong một trận mưa lớn.
Nước mưa dày đặc đáp lên cửa sổ thủy tinh, phát ra tiếng lốp bốp, cảnh sắc ngoài cửa sổ trở nên mơ hồ không rõ, chỉ có thể thông qua hình dáng màu sắc để phân phân biệt thành trấn và dãy núi xa xa.
Roland đứng ở trước cửa sổ sát đất, ngóng nhìn thành thị mông lung dưới màn mưa, bên tai vẫn có tiếng ca phiêu đãng.
Hắn không nghĩ tới hí kịch ba ngày trước phối hợp với năng lực của Echo thì sẽ có hiệu quả kinh người như thế.
Diễn xuất kết thúc, trong nháy mắt toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, khán giả lệ nóng doanh tròng —— Roland vốn tưởng rằng cảnh tượng như vậy chỉ xảy ra ở trong kịch viện cấp cao ở đời sao. Cho dù rạp chiếu phim chỉ có một chút xíu sơ suất cũng sẽ không sinh ra hiệu quả như thế, chứ đừng nói chi là một đám dân chúng bình thường ở thời đại lạc hậu như thế này.
Ngay cả hắn chịu đủ các loại phim ảnh thúc người rơi lệ cũng cảm nhận được rung động đến từ đáy lòng.
Đây chính là lực lượng.
Đương nhiên Roland biết tiếng ca có thể cổ vũ lòng người có ý nghĩa như thế nào —— trong chiến tranh kéo dài, máy móc sẽ không mỏi mệt, nhưng người thì có. Dù là súng pháo và đạn dược có thể không ngừng vận chuyển về chiến trường nhưng mà người cũng sẽ bị áp lực sinh tồn nhìn không thấy cuối áp đảo. Đặc biệt là khi thế cục bất lợi và thương vong thảm trọng, tâm tình này cực dễ phóng đại vô hạn, cuối cùng khiến cho quân đội đánh mất đấu chí thủ thắng.
Trong lịch sử, người ta nghĩ ra nhiều cách để cổ vũ sĩ khí quân đội, ví dụ như là cố hết sức để binh sĩ ăn được đồ ăn nóng, kem ly, cho chính ủy và mục sư đi theo quân vân vân, nhưng những thứ này đều là yêu cầu hơi cao với Roland, cái trước cực kỳ khảo nghiệm năng lực tiếp tế của hậu cần, cái sau thì rất khó bồi dưỡng được một nhóm phần tử cốt cán có tín niệm kiên định lại giỏi cổ động người khác trong khoảng thời gian ngắn.
Mà năng lực của Echo để hắn thấy được đường tắt để nhanh chóng tăng sĩ khí lên.
Mặc dù nói có chút hoang đường nhưng bồi dưỡng thành thần tượng đáng tin hơn những phương pháp khác nhiều.
Đang nghĩ ngợi, cửa ban công bỗng bị gõ vang, Barov đi đến.
"Bệ hạ, đã thống kê được số liệu mua nhà gần đây."
"Kết quả như thế nào?"
"Giống như ngài dự tính!" Hắn hưng phấn bày một tấm danh sách lên bàn gỗ tử đàn: "Từ khi hí kịch mới trình diễn, nhân số tiến về Tòa thị chính xin thuê, mua sắm nhà ở tăng trưởng trên diện rộng, ngay cả số người đăng ký kết hôn cũng tăng lên không ít."
"Thật sao?" Roland trở lại bên cạnh bàn, xem xét số liệu thống kê của Barov. Không phải tác phẩm giải trí bắn tên không đích, ngoại trừ tuyên dương lao động là quang vinh và sự vĩ đại của kiến thiết, nó còn bao hàm một cái quan điểm khác, đó là hôn nhân và chỗ ở an ổn. So với để cho kẻ ngoại lai chậm rãi sinh ra lòng cảm mến, để người địa phương thông qua tiếp xúc thường ngày từ từ chấp nhận những khách tha hương tới này thì không bằng để cho hắn phân chia một cái tiêu chuẩn đơn giản, dùng để xúc tiến lưu dân các nơi hòa hợp với nhau.
Tiêu chuẩn này chính là phòng ở.
—— Nhìn cực kỳ thô bạo nhưng ở thời kì phi thường lại có thể tiết kiệm một lượng lớn thời gian rèn luyện.
Nếu muốn nhận được mọi người tán đồng, muốn có gia đình của mình thì phải có một chỗ ở. Một khi kẻ ngoại lai có bất động sản, bọn họ sẽ tự giác giữ gìn tất cả ở nơi đây. Đương nhiên, những lý niệm này không quá thích hợp để trực tiếp nói ra, thêm vào trong cốt truyện, nhẹ nhàng kể lại mới có thể xâm nhập lòng người hơn.
Giống như là kim cương.
Một khẩu hiệu quảng cáo cổ điển vượt thời gian đẩy nó lên vị trí vua của các loại đá quý, một vị trí cần có cho hôn nhân, khiến mọi người hoàn toàn phớt lờ bản chất không hiếm cũng không quý của nó.
Nhà ở ít nhất còn có giá trị thực dụng cực cao.
Vì thế, mục tiêu không thể thiết lập quá xa xôi, để cho người ta cảm thấy xa không thể chạm. Một miếng kim long là có thể xin thuê nhà ở, sau này hàng năm chỉ cần thanh toán một miếng kim long làm tiền thuê là được. Khi tiền thuê nộp ngang với giá bán nhà, nhà ở sẽ tự động thuộc về người thuê.
Đương nhiên, cái mục tiêu này không thể quá dễ dàng thực hiện được, cho dù là phòng đơn rẻ nhất cũng cần hai mươi miếng kim long, có nghĩa là tạp công, cộng tác viên và các ngành nghề khác cần hơn hai mươi năm mới có thể mua được một căn —— mà loại nhà này ngay cả mười lăm mét vuông cũng chưa tới, chỉ có thể để một cái giường, một cái bàn ăn và một nhà cầu, nếu ở đời sau thì chắc chắn sẽ bị nói là thương nhân bất động sản lòng dạ hiểm độc.
Nói tóm lại, căn cứ thống kê của Barov, rõ ràng là tuyên truyền thành công.
Đa số bộ phận xin thuê đều đến từ số lưu dân và nông nô đến khu biên thuỳ trước, đưa ra yêu cầu mua nhà thì phần lớn là công tượng tiền lương tương đối cao và quý tộc hết thời mang theo tài sản đến trước đó, chờ đến khi bọn họ định cư lại ở chỗ này thì cũng sẽ vĩnh viễn trở thành một bộ phận của Thành Neverwinter.
Cho nên Roland đã nghĩ ra được nội dung của bộ kịch tiếp theo, chủ đề chính là kết hôn xong, phấn đấu mua một căn nhà lớn.
"Làm rất tốt!" Hắn cuốn danh sách lại đưa cho Barov: "Còn chuyện mời chào lưu dân cũng phải mở rộng quy mô, nhân khẩu sung túc là bảo đảm cho Thành Neverwinter phát triển, những nhiệm vụ khác có thể tạm thời bỏ qua nhường cho nó."
"Vâng, thưa bệ hạ." Tổng quản cười vểnh râu.
"Đúng rồi, đi gọi Scroll tới, ta có việc phải bàn giao cho nàng."
...
"Bệ hạ, ngài tìm ta?" Scroll mặc áo trắng váy đen, nhìn có vẻ già dặn đi vào văn phòng.
"Ta muốn mở rộng phạm vi giáo dục, đặt những lưu dân vừa tới Thành Neverwinter vào trong đó." Roland rót ly trà cho nàng: "Nếu như chỉ nhằm vào cư dân chính thức, bọn họ ít nhất phải chờ đến một năm sau mới có thể được giáo dục tiểu học."
"Trước mắt chỉ sợ khó mà làm được chuyện này!" Scroll suy tư một lát sau đó nói thẳng: “Bọn họ có nhân số quá nhiều, giáo sư hiện hữu không thể chăm sóc hết được, phòng học cũng không đủ dùng. Nếu như áp dụng theo lời ngài, Bộ giáo dục phải mở rộng nhân thủ ít nhất gấp hai ba lần."
"Ta có một phương pháp, có thể giảm bớt áp lực cho giáo sư!" Roland dừng một chút: "Cho bọn họ tự học."
"Tự học?"
"Không sai, một tuần tiến hành một khóa công khai, chỉ dạy đọc viết cơ bản nhất, thời gian còn lại thông qua hình vẽ và phát âm cho bọn họ tự học, không có kiểm tra thành tích, cũng không yêu cầu cưỡng chế, hoàn toàn dựa vào tính tự giác."
"Chuyện này. . ." Nàng vô thức vuốt vuốt sợi tóc bị nước mưa làm ước nhẹp: "Có thể sẽ không có hiệu quả gì. Bệ hạ, không ai đốc xúc, mười người thì có một người có thể học được là tốt rồi."
"Nửa người cũng được!" Roland cười nói: “Ta chỉ muốn cho bọn họ một cơ hội mà thôi."
Chắc chắn sẽ có một số người sẽ không thoả mãn với công việc lương thấp không thú vị, khát vọng có thể nhanh chóng đạt được mục tiêu, vì để tránh cho loại người này đi lên con đường sai trái, nhất định phải chỉ dẫn bọn họ thăng cấp bản thân theo con đường chính xác.
Trong chiêu mộ sau này, tỉ lệ công việc yêu cầu biết chữ sẽ càng ngày càng cao, tiền lương cũng nhiều hơn tạp công, nếu như muốn nhanh chóng nhận được chỗ ở ổn định, thoát khỏi cuộc sống nghèo khó mệt nhọc, tự học đọc viết chính là một lựa chọn tốt.
Thông qua phương pháp này cũng có thể để cho những người đến sớm sớm ngày hòa nhập vào thành thị.
Bảo trì sức sống vốn có của một cái chính quyền mới, quan trọng nhất chính là đừng cắt đứt con đường thăng cấp của tầng lớp dưới.
Roland rất tán thành ý kiến này.