Wendy tỉnh lại sau giấc ngủ, phát hiện mưa lớn cả đêm rốt cuộc cũng tạnh rồi.
Nàng ngáp một cái xoay người xuống giường, đẩy cửa sổ ra, không khí với mùi thơm hỗn hợp bùn đất tràn vào trong phòng. Trải qua nước mưa cọ rửa, vườn hoa có màu xanh biếc dạt dào, lá ô liu gần cửa sổ còn có thể nhìn thấy giọt nước rơi xuống tí tách. Ánh mặt trời nhu hòa chiếu xuống đồng cỏ ướt sũng, chiếu ra từng điểm sáng.
Lại là một ngày mới.
Nàng mặc áo lót và áo khoác, trở lại bên giường vỗ vỗ mặt Nightingale: "Nên rời giường."
Nightingale phát ra giọng mũi mơ hồ, úp mặt vào gối đầu.
Chỉ khi ở thời điểm này thì nàng mới sẽ không che giấu trong sương mù, đồng thời không có chút phòng bị bại lộ ở trước mặt mình, Wendy mỉm cười lắc đầu: "Vậy ta đi ăn điểm tâm trước nha."
Lỗ tai Nightingale run rẩy mấy cái, thoạt nhìn như là vô thức run rẩy, nhưng Wendy biết đối phương đã nghe được.
Rón rén đóng cửa phòng, nàng đi phòng tắm rửa mặt trước, sau đó đến sảnh lớn ăn bữa sáng.
Đầu bếp luôn thức dậy rất sớm, trời còn chưa sáng thì đã chuẩn bị xong đồ ăn cho tất cả mọi người. Củi lửa trong lò cũng được đốt liên tục, cho nên cũng không cần lo lắng ăn được nửa chừng sẽ bị lạnh. Muốn ăn cái gì thì cầm bát và thìa đến phòng bếp lấy dùng là được, bệ hạ nói cái này gọi là tự phục vụ, hình như là một loại phương thức dùng cơm rất thường gặp, nhưng mà đối với nàng thì cuộc sống như vậy có thể nói là xa xỉ.
Khi còn ở Hội Cộng Trợ, Wendy chưa hề nghĩ tới sẽ có một ngày có thể muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, đồ ăn vĩnh viễn ở trạng thái khan hiếm, về phần hương vị thì càng không cần để ý.
Mà ở chỗ này, buổi sáng thì có ba bốn loại, cháo hoa, bánh mì nướng, cá khô và trứng ốp lếp là thực phẩm thường thấy nhất.
Dù đã sống ở thành bảo hơn một năm, mỗi lần dùng cơm nàng vẫn có thể cảm thấy cảm giác hạnh phúc nồng đậm và thỏa mãn.
Còn có sự cảm kích dành cho người mang tất cả những thứ này đến cho các phù thủy, để bọn tỷ muội có thể có cuộc sống tự do.
Wendy bưng bát đi vào phòng ăn, trong sảnh không có một ai, trên bàn dài có mấy bộ đồ ăn đã dùng rồi, hiển nhiên nàng không phải là người thứ nhất đến chỗ này —— Liên Minh Phù Thủy chưa bao giờ quy định thời gian thức dậy mỗi ngày, bởi vậy mọi người đều lục tục đến đây hưởng thụ bữa sáng. Giống Lightning và Macy, luôn luôn rời khỏi thành bảo sớm nhất, tiếp theo là ba người Anna, Akesha, Lucia, mà nàng thì là nhóm giữa.
Trễ nhất chính là Nightingale.
Nguyên nhân nằm ở bệ hạ rất thích ngủ nướng, không có chuyện lớn thì gần như là mặt trời lên đến giữa không trung mới sẽ xử lý chính vụ, mà Nightingale cũng bị truyền nhiễm tật xấu này.
Rõ ràng trước kia nàng là người cẩn thận nhạy cảm nhất Hội Cộng Trợ, có chút gió thổi cỏ lay thì sẽ khiến nàng cảnh giác.
Nhưng ngoài ý muốn, Wendy lại cảm thấy chuyện này cũng không phải là chuyện xấu.
...
Ăn điểm tâm xong, nàng đi vào tầng một cao ốc phù thủy —— nơi này đã bị cải tạo thành nơi làm việc của Liên Minh Phù Thủy.
Vừa mới vào cao ốc, Ling lập tức đi lên đón: "Wendy tỷ tỷ, ngươi tới rồi!"
"Đại nhân Wendy, chào ngài."
"Buổi sáng tốt lành, đại nhân."
Hai cô gái trẻ khác được điều tới từ Tòa thị chính khom người nói, các nàng đều tốt nghiệp từ học viện do Kal Vanburt sáng lập, xem như là nửa bạn học của Anna, Nanawa, đối với phù thủy thì gần như không có thành kiến. Người lớn tuổi hơn tên là Pearl, nhỏ tuổi hơn tên là Gray Rabbit, lại thêm muội muội của Lucia là Ling, ba người tạo thành nhóm cán sự đầu tiên của văn phòng liên minh.
Đương nhiên, bởi vì Ling còn chưa đủ mười bốn tuổi, cho nên trước chức vụ còn phải thêm hai chữ.
Dù sao cuộc sống nơi này cũng rất nhẹ nhàng, cho dù là học hỏi đi.
Có các nàng hỗ trợ, rốt cuộc Liên Minh Phù Thủy cũng đi vào chính quy.
"Buổi sáng tốt lành!" Wendy gật gật đầu, ngồi xuống trước bàn làm việc: "Quyển sách thứ nhất ‘Nhật ký nữ phù thủy’ tiêu thụ như thế nào?"
"Được cực kỳ hoan nghênh!" Pearl cười nói: "Tất cả mọi người tràn ngập hứng thú với chuyện xưa của tiểu thiên sứ của Biên Thùy Trấn, đặc biệt là binh sĩ Đệ Nhất Quân, gần như mỗi ngày đều có người tới mua. Một tuần gần đây bán được hơn sáu mươi bản, cứ theo đà này, một ngàn bản được vẽ có thể được bán sạch trong nửa tháng nữa."
Nghe được kết quả này, Wendy cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao ‘Nhật ký nữ phù thủy’ là sách giải trí cơ bản, cũng không thể nhét đầy cái bao tử, cũng không thể trợ giúp cho việc học, định giá còn không rẻ nhưng lại có thể bán tốt như vậy, phải nói là khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Ý kiến này đến từ bệ hạ.
Là bộ kịch thứ ba khúc chiếc động lòng người, ‘Nhật ký nữ phù thủy’ nhận được lĩnh dân Thành Neverwinter khen ngợi, thế là bệ hạ quyết định dựa theo kịch, vẽ lại câu chuyện cuộc đời của phù thủy, lại đưa lên khu tinh phẩm trong chợ tiện lợi bán. Không giống như lúc trước là nhân vật chính trong chuyện xưa bây giờ đổi thành phù thủy trong liên minh, hơn nữa sách không chỉ có hình vẽ chi tiết mà còn được thiết kế rất tốt, nhìn giống như là kịch được vẽ lên giấy.
Mà nhân vật chính của quyển sách thứ nhất chính là tiểu thư Nanawa Pyne.
Cô gái nhỏ này khi còn mười lăm tuổi này đã đã danh tiếng vang xa trong Biên Thùy Trấn, năng lực có thể chữa trị cho người khác có lực tương tác trời sinh, không có ai sẽ chán ghét một người như thiên sứ, lại thêm bệ hạ mạnh mẽ ủng hộ phù thủy, còn có Đệ Nhất Quân truyền miệng, mức độ được hoan nghênh của nàng còn hơn cả Anna.
Khi Wendy thiết kế xong cốt truyện, giao cho Soria vẽ lại từng tờ một, đóng lại thành sách, giá bán là năm miếng ngân lang một quyển —— tuy người cần hiểu phù thủy nhất là lưu dân nơi khác nhưng phần lớn bọn họ đều không biết chữ, hơn nữa cũng sẽ không có hứng thú tốn hơn nửa tháng tiền lương đi mua sắm một quyển tranh đẹp, bởi vậy từ khi mới bắt đầu thì đối tượng tiêu thụ của nó chính là người địa phương và thương nhân tới đây mậu dịch.
Người trước có thể thông qua tiếp xúc với người bên ngoài để truyền bá chuyện xưa, người sau có thể mang sự tích về phù thủy đi khắp các thành thị vương quốc.
Thấy ‘Nhật ký nữ phù thủy’ được hoan nghênh như thế, Wendy như được cỗ vũ.
Nàng không kịp chờ đợi lấy giấy bút ra, bắt đầu viết nội dung tập tranh tiếp theo.
"Ngài đã nghĩ ra câu chuyện tiếp theo sao?" Ling tò mò hỏi.
"Ừm, bệ hạ nói, bản tập tranh tiếp theo lấy Echo làm nhân vật chính!" Wendy cười nói: “Đến từ cực nam cảnh cuồng sa và địa hỏa, công chúa Ngân Nguyệt dị tộc, ngươi cảm thấy tiêu đề này thế nào?"
"Được... thật là lợi hại!" Cô gái nhỏ chắt lưỡi nói.
"Chờ bệ hạ thu phục Nam cảnh, ngươi cũng có thể đến cố hương của công chúa nhìn sa mạc rộng lớn vô biên là như thế nào."
"Tốt lắm!"
Đây cũng là công việc của nàng —— tuyên truyền phù thủy, làm cho tất cả mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ chân thực của các nàng.
Chỉ là một bộ phận trong đó mà thôi.
Echo đã hòa mình vào Đoàn Kịch Tinh Hoa, âm nhạc khiến cho người ta thân lâm kỳ cảnh được các diễn viên khen không dứt miệng.
Evelyn mở một quán rượu kế bên khách sạn Thánh Sơn, chủ yếu cung cấp rượu đế hỗn hợp có khẩu vị đặc biệt.
Nghe nói Hummer cũng sẽ gia nhập Tòa thị chính, trở thành Phó Bộ trưởng Bộ xây dựng, cũng là phù thủy thứ hai trở thành quan viên Tòa thị chính sau Scroll.
Tất cả mọi người đang cố gắng làm việc, xây dựng Thành Neverwinter đồng thời cũng làm cho dân chúng dần dần chấp nhận phù thủy tồn tại, đồng thời xem các nàng là đồng loại.
Ngày bệ hạ hứa, Wendy cảm thấy mình sắp chạm tay đến rồi!