"Ngươi nói tiếp đi!" Roland không khỏi hào hứng.
"Hermes có địa hình cực kỳ đặc biệt, dãy núi tuyệt cảnh để lại một cái dốc thoải ở chỗ này, phía dưới là Thánh Thành cũ, mà Thánh Thành mới xây dựng ở phía trên cao nguyên. Hoàn cảnh nơi đây cực kỳ ác liệt, ngoại trừ có thể lợi dụng nơi hiểm yếu chống cự tà thú ra thì cũng không thích hợp để ở lại chứ đừng nói tới khai hoang trồng trọt. Bởi vậy Thánh Thành mới cần Thánh Thành cũ cung cấp toàn bộ lương thực và vật tư —— cái sau có thổ địa gần đủ nuôi sống hơn hai vạn người dưới núi."
Edith đi đến bên cạnh Roland, chỉ địa đồ nói: “Như vậy có nghĩa là bọn họ cần thu mua lương thực từ nơi khác, ví dụ như là giáo đường và tổ chức giáo hội ở thành thị xung quanh, phần lớn đều sẽ mua một mảnh đất hoặc là thuê ruộng lúa mạch của lãnh chúa trồng trọt. Mỗi khi đến mùa thu, mỗi ngày đều có hơn mấy chục chiếc xe ngựa từ bốn vương quốc lớn lái tới, chính là vì bổ sung vật tư cho Thánh Thành mới trên cao nguyên. Đến bây giờ, bên ngoài Thánh Thành cũ đã tạo thành một cái thị trấn giống như chợ phiên, đã có thể cung cấp đội xe nghỉ ngơi, cũng thuận tiện cho giáo hội duy trì trật tự vào thành."
"Nói một cách khác, nếu như bọn họ quyết định điều động quân thẩm phán quy mô lớn thì tuyệt đối trốn không thoát con mắt của những thương nhân này. Dù là quân đội chưa chính thức hành động thì chúng ta cũng có thể thông qua quy mô biến động của vận chuyển vật tư mà suy tính được thời cơ đối phương xuất động."
Lúc nàng nói chuyện rất giống như là diễn thuyết ở đời sau, ánh mắt đảo qua người ở chỗ này theo thứ tự, xác nhận bọn họ có chú ý mình không. Sự tự tin tỏa ra từ người nàng rất hiếm có ở phụ nữ thời bây giờ.
Roland thầm nghĩ, xem ra những gì Calvin Kant nói trong thư cũng không hoàn toàn là nói khoác, ít nhất với thần thái này đã đủ để xứng với cái danh trân châu của bắc địa.
"Tại sao ngươi lại biết được rõ ràng như vậy?" Barov run râu nói: “Giống như là ngươi đi từ trong Thánh Thành ra vậy."
"Ta từng sống ở đó một thời gian!" Edith không kiêng kỵ, đáp: “Bởi vì công ước tà nguyệt."
"Đó là cái gì?" Roland nghi hoặc hỏi. Trong đầu hắn có một chút ấn tượng với cái danh từ này nhưng mà không nghĩ ra được nội dung cụ thể là gì.
"Ngài không biết?" Nàng nháy nháy mắt: "Vì hỗ trợ giáo hội đối kháng tai ương tà nguyệt, bốn vương quốc lớn đều phải phái quân đội trợ giúp Thánh Thành Hermes, cùng tác chiến với quân thẩm phán. Ca ca ngài Gaulon Wimbledon chính là thống soái quân biên cảnh Greyfort, ta đã từng chiến đấu dưới tay hắn. Nhưng mà hình như năm rồi xảy ra chút biến cố, nghe nói liên quân bốn vương quốc lớn tử thương hầu như không còn, quân thẩm phán của giáo hội cũng tổn thất nặng nề."
"Đúng là có chuyện như vậy!" Pelor nói theo: “Bạn của ta Ryan Dmitry hoàn thành thử thách kỵ sĩ của hắn ở đó."
"Mỗi một kỵ sĩ đều phải đối kháng tà thú mới có thể thụ phong sao?" Roland nhìn về phía Carter: "Sao không nghe ngươi nói tới?"
"Khụ khụ, đây là thủ đoạn mà kỵ sĩ ở mấy vùng đất nhỏ thích dùng!" Carter giang tay nói: “Đoàn kỵ sĩ vương đô có quy củ của mình, hơn nữa ngoại trừ vũ dũng ra thì trung thành và học thức cũng là phương diện vô cùng trọng yếu, không phải chỉ đánh nhau với quái vật hung mãnh một trận là có thể chứng minh được."
"Đúng rồi, bệ hạ!" Edith không có phản bác Carter mà là quay người nhìn về phía Roland: "Có thể cho ta quan sát quân đội của ngài tác chiến như thế nào sao? Ta rất hiếu kì ngài đánh hạ vương đô trong vòng một ngày như thế nào, nếu như có thể hiểu được phương thức chiến đấu của Đệ Nhất Quân, có lẽ trong chiến tranh sau này ta có thể giúp một tay."
Cái này cũng không tính là vấn đề lớn, bây giờ vũ khí trang bị của Đệ Nhất Quân đã không còn là nhìn là có thể bắt chước, theo kỹ thuật tiến bộ, đặc điểm càng ngày càng tiêu tiền của chiến tranh cũng dần dần thể hiện ra, không có một hệ thống cung ứng hậu cần hoàn mỹ và sản suất công nghiệp bảo hộ, cho dù cho đối phương một đám súng kíp cũng không dùng được. Hơn nữa, biểu hiện vũ lực cho người hiệu trung của bắc địa biết thì vừa có thể đề cao lòng tin của đối phương vừa có thể uy hiếp bọn họ không nên có tâm tư khác, nghĩ như vậy, Roland gật đầu nói với Iron Axe: “Ngươi đi bố trí đi."
"Vâng."
"Bệ hạ, ta đề nghị ngài lấy danh nghĩa quốc vương, phát ra pháp lệnh khu trục giáo hội với mỗi một tòa thành trấn của Greyfort." Barov không cam lòng lạc hậu hơn Edith: "Nếu không, một khi khai chiến, giáo đường sẽ trở thành cứ điểm cho bọn họ từng bước thôn phệ vương quốc."
"Chỉ sợ lãnh chúa chịu làm như vậy không nhiều, bình thường giáo đường đều là người nộp thuế nhiều, lực lượng giáo hội biểu hiện ra lại làm cho người ta kiêng kị, bọn họ sẽ có khuynh hướng mượn gió bẻ măng hơn!" Edith nhún nhún vai: "Đây cũng là hành vi nhất quán của các quý tộc."
"Cũng tốt hơn là không hề làm gì!" Tổng quản trợn mắt nói.
"Đương nhiên!" Nàng xem thường cười khẽ: "Bắc địa sẽ toàn lực ủng hộ đạo pháp lệnh này."
"Vậy thì làm như vậy đi!" Roland gật gật đầu.
"Có lẽ đây sẽ là một trận chiến gian nan!” Sắc mặt Sylvia có chút lo lắng: "Ngài nên thông báo cho đại nhân Tilly, nói không chừng phù thủy của Đảo Trầm Thụy có thể giúp ngươi một tay."
Nghe nàng nói như thế, Roland không khỏi cười khổ, vấn đề của Đảo Trầm Thụy cũng không ít hơn mình, sau khi đưa tình báo về Hội Răng Máu về đó, đến nay còn không có nghe được đối phương trả lời, nếu như chưa giải quyết mâu thuẫn nội bộ, Tilly dẫn theo thủ hạ gấp rút tiếp viện, có thể Đảo Trầm Thụy sẽ xảy ra vấn đề lớn. Nhưng mà Sylvia nói cũng có đạo lý, đối phó người thuần khiết có năng lực quỷ dị, thủ đoạn ứng đối hữu hiệu nhất vẫn là phù thủy.
"Ta sẽ viết thư cho nàng."
"Đừng quên cho các phàm nhân, thủ hạ ngươi chuẩn bị kỹ Thần Phạt Chi Thạch!" Akesha phát biểu: “Trong mấy trăm năm ở Hội Liên Hợp cũng xuất hiện một chút phù thủy có năng lực không thể tưởng tượng, ở trước mặt các nàng, phàm nhân không có đeo thần thạch không có chút năng lực chống cự nào, một phù thủy như vậy cũng đủ để cướp đi tính mệnh của mấy ngàn người."
"Súng kíp và đại pháo cũng không được?"
"Sẽ có những phù thủy như Nightingale, có thể tới gần quân đội của ngươi dễ như trở bàn tay, có một ít năng lực thậm chí khi ngươi thấy đối phương thì đã có hiệu lực."
Roland nhất thời yên lặng, tính cả bộ đội dự bị thì Đệ Nhất Quân đã có năm ngàn người, hắn đi đâu tìm được nhiều Thần Phạt Chi Thạch như vậy? Dù dựa vào máu phù thủy để phân giải mỏ thần thạch thì sợ là trong thời gian ngắn cũng không góp được đầy đủ số lượng.
"Bệ hạ, khoản thần thạch này thì ngài đòi giáo hội!" Iron Axe đề nghị: “Nếu như chỉ là đả kích giáo đường và tín đồ, ảnh hưởng tới bình dân trong thành không lớn, quý tộc cũng không dám công khai đối kháng ngài. Cứ như vậy, đã có thể thực hiện đề nghị của đại nhân Barov, lại có thể miễn phí gom góp được một lượng lớn thần thạch."
Khóe miệng Barov giật một cái: "Ngươi nói là xuất động Đệ Nhất Quân ăn cướp?"
"Là trừ bỏ cứ điểm của kẻ địch, giống như bẻ gãy răng độc của rắn độc!" Hắn uốn nắn: “Hơn nữa tiểu thư Edith cũng có thể trực tiếp nhìn thấy phương thức chiến đấu của Đệ Nhất Quân —— so với diễn tập thì chiến đấu như vậy có thể nói rõ vấn đề hơn."
"Ta cũng cho là như vậy!" Edith cười nói.
"Cũng là một công nhiều việc!" Roland cũng nói theo: “Như vậy thì gọi nó là ‘Hành động nhổ răng đi’.”