Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 581

Chương 581
Chương 581

Ban đêm, Wendy gọi tất cả phù thủy đến phòng ngủ của nàng? ?

Căn phòng rộng rãi trở nên chật ních.

Tình cảnh như vậy rất giống như trước đây, một năm trước, nàng cũng tụ tập bọn tỷ muội ở đây, nói thẳng tình huống của thị trấn với các nàng, trấn an các nàng bất an.

Khi đó, số tỷ muội thoát khỏi vùng đất man hoang chỉ có bảy người, các nàng thất hồn lạc phách, tràn đầy mê mang và e ngại với con đường phía trước. Trong đó không ít người thậm chí ôm ý nghĩ đi vào thị trấn biên thuỳ này. Sinh tồn đối với các nàng cũng là một việc khó khăn, chứ đừng nói chi là giáo hội như bóng ma bao phủ trên đầu phù thủy.

Mà bây giờ, vẻ mặt của mọi người đã hoàn toàn khác một năm trước.

Không chỉ là sinh tồn, cuộc sống tự do tự tại dần dần trở thành nhận thức chung giữa bọn tỷ muội.

Không có áp bách và căm thù tới từ người khác.

Không lo lắng vì thức ăn và an toàn.

Nơi này đã trở thành “Thánh Sơn” của các phù thủy.

Chỉ cần các nàng có thể trợ giúp Roland bệ hạ đánh bại giáo hội, tất cả ác mộng đều sẽ tiêu tán, phù thủy sẽ nghênh đón giải phóng chân chính.

Đợi đến tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn Wendy, nàng mở miệng nói: “Giáo hội sắp tới."

Tình báo trong hội nghị ban ngày cũng không nhiều, nàng nhanh chóng kể xong nội dung trong mật thư, trong phòng ngủ cũng xuất hiện yên tĩnh ngắn ngủi.

"Bệ hạ... sẽ thắng sao?" Sau một lúc lâu, Mystery Moon nhỏ giọng lầm bầm nói: “Ta có thể ở trong nhà máy điện, cả ngày cấp điện cho hắn..."

"Thôi đi, như thế hắn còn phải phái một người đi chăm sóc ngươi!" Lily khinh thường bĩu môi: "Thời điểm như thế này thì đừng gây thêm phiền cho hắn mới tốt."

"Nào có!"

Các phù thủy cười khẽ, có người thứ nhất mở miệng người thì có người thứ hai.

"Ta cũng sẽ cố gắng gấp bội sản xuất rượu đế!" Evelyn nắm tay nói.

"Bất quá giao chiến với giáo hội không dùng nhiều rượu như vậy đâu?"

"Ài... là vậy sao?"

"Ta cảm thấy bệ hạ cũng sẽ không thua, xem như phù thủy siêu phàm Ashes, không phải cũng bị Carter đả thương nặng sao?" Hummer nói thẳng: “Quân thần phạt còn không lợi hại bằng Ashes."

"Thật? Ngay cả Ashes không người có thể địch đó cũng thua?" U Vũ luôn rất ít nói cũng lộ vẻ kinh ngạc.

"Không tính là thua, Carter bị đánh ngất xỉu, Ashes không còn sức động đậy, ta cảm thấy là ngang tay."

"Theo ta được biết, đây là một trận tỷ thí không công chính!" Akesha lên tiếng cãi lại: “Kẻ siêu phàm sử dụng vũ khí cùng cấp sẽ chỉ càng mạnh."

"Nhưng Đảo Trầm Thụy chỉ có một kẻ siêu phàm, binh sĩ cầm súng lại có tới mấy ngàn người."

"Chờ một chút, phương hướng tranh luận của các ngươi sai lệch!" Scroll bất đắc dĩ lắc đầu: "Bây giờ chúng ta đang nói giáo hội và Roland bệ hạ."

Trong lòng Wendy thoáng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù mọi người đang lo lắng nhưng không ai e ngại chiến đấu với giáo hội, ở một năm trước thì chuyện này tuyệt đối là chuyện không thể tưởng tượng được —— dù sao thế lực của kẻ địch như là một ngọn núi lớn không thể rung chuyển, phù thủy dám đối kháng với nó không có ai may mắn còn sống sót, Hội Cộng Trợ trốn đông trốn tây, chỉ có tiến về dãy núi tuyệt cảnh ít ai lui tới mới có thể thoát khỏi sự săn đuổi của bọn họ.

Đương nhiên, loại thay đổi tâm tính này có liên quan rất lớn với bệ hạ chưa từng thất bại trong chiến tranh.

"Tóm lại, trận chiến tranh này liên quan đến tương lai của Liên Minh Phù Thủy!" Nàng hít một hơi thật sâu: "Nếu như bệ hạ triệt để chiến thắng giáo hội, các ngươi có nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện gì hay không?"

Mọi người lập tức ngậm miệng lại, nhưng trong mắt đều lóe ánh sáng khó tả được bằng lời.

"Toàn bộ vương quốc... thậm chí là toàn bộ đại lục đều có thể cho phù thủy an ổn sinh sống, mà trong lãnh địa của Roland bệ hạ, chúng ta còn có thể cùng nhau sáng lập thế giới mới với người bình thường, hưởng thụ vinh dự và địa vị ngang hàng —— đây cũng là lời hắn thường nói, ta chỉ không ngờ nó sẽ đến nhanh như vậy."

Wendy dừng một chút: "Nhưng mà dựa theo tính cách của bệ hạ trước giờ, mọi người cũng không cần quá mức liều mạng, vẫn làm việc như bình thường là được, chỉ cần có lòng tin, chúng ta sẽ không thất bại."

Nàng không hiểu được những thứ quá cao thâm, năng lực và học thức cũng không phải xuất chúng nhất trong liên minh, bệ hạ giao Liên Minh Phù Thủy cho nàng phụ trách, những gì nàng có thể làm chỉ có như vậy —— mỗi trước khi xuất chinh, kiểu gì bệ hạ cũng sẽ dõng dạc diễn thuyết trước mặt Đệ Nhất Quân, nàng không nghĩ ra phương pháp cổ vũ lòng người gì, chỉ có thể nói lời trong lòng ra cho mọi người.

“Biết nghĩ cho ngươi khác quan trọng hơn tất cả!” Nàng vẫn luôn nhớ kỹ câu nói này của Scroll.

"Nơi này là quê hương của chúng ta, cũng là bước ngoặt thay đổi vận mệnh của phù thủy, ta nguyện trả giá tất cả vì nó!"

Sau khi Wendy nói xong thì đưa tay trái ra, mu bàn tay hướng lên.

Scroll là người đầu tiên đặt tay lên.

Sau đó là Nightingale và Anna.

"Vì Roland bệ hạ và Thành Neverwinter!"

Mọi người tụ lại, lần lượt chồng vào nhau, phù thủy của Hội Răng Máu do dự trong chốc lát, hình như không biết có thể được mọi người tiếp nhận hay không, cho đến khi Foliage kéo các nàng vào trong vòng —— theo bàn tay tiếp xúc trực tiếp, các nàng mới xem như chân chính dung nhập vào cái quần thể này.

"Ta không hi vọng trước khi đối chiến với ma quỷ mà còn phải đối phó với một đám chén ghét như vậy."

Mặc dù Akesha nói như vậy nhưng vẫn đưa tay ra.

Cuối cùng Wendy đặt tay phải của mình ở trên tay tất cả mọi người, ngắm nhìn bốn phía.

"Vì Liên Minh Phù Thủy!"

"Vì —— Thánh Sơn vĩnh tồn!"

...

Sau khi mọi người rời đi, trong phòng ngủ chỉ còn lại có nàng và Nightingale.

Wendy đóng cửa phòng, bỗng nhiên cảm thấy gió mát thổi tới sau lưng.

Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Nightingale chẳng biết lúc nào mở cửa sổ ra, đang ngồi ở trên bệ cửa sổ ngóng nhìn bầu trời đêm, gió đêm thổi qua nàng, đồng thời còn có một mùi thơm ngát bay tới.

"Ngươi cũng đang lo lắng trận chiến tranh này sao?" Wendy đi đến bên cửa sổ.

"Lo lắng?" Nightingale quay đầu, con ngươi lóe ra ánh sáng rực rỡ dưới ma thạch chiếu sáng: "Ta là sợ ta sẽ cười ra tiếng."

"Cười... ra tiếng?"

Lúc này nàng mới phát hiện được khí tức sắc bén tràn ra từ trên người đối phương —— rất khó có người có thể làm được như Nightingale, không sử dụng năng lực mà có thể phóng ma lực ra ngoài. Hơn nữa bọn chúng không còn là đồ vật không thể phỏng đoán mà là giống như từng thanh từng thanh lưỡi đao, tạo thành một cái khu vực khó mà tới gần, giống như thế giới sương mù đang ăn mòn không gian xung quanh từng chút một, bắt đầu dần dần ảnh hưởng hiện thế. Từ khi đi vào Biên Thùy Trấn, cảm giác này càng rõ ràng.

Đối với kẻ địch, đây cũng là một dấu hiệu nguy hiểm.

"Có thể danh chính ngôn thuận báo thù giáo hội, ta đã chờ đợi rất lâu!" Nightingale chậm rãi nói: “Những tỷ muội uổng mạng ở trong tay giáo hội, chắc chắn cũng đang chờ mong một ngày này đến —— ta từng hưởng thụ mùi vị của báo thù, cảm nhận đó khiến cho người ta khó mà quên được."

Rất khó tưởng tượng nàng và cô gái sáng sớm nằm ỳ không dậy nổi là cùng một người, cũng may nàng không phải kẻ địch của bọn tỷ muội.

Wendy thử vươn tay, trong nháy mắt khi đụng phải Nightingale thì cảm giác sắc bén biến mất, nàng ôm đối phương vào trong ngực.

"Ngươi có thể làm chuyện ngươi muốn làm, nhưng nhớ kỹ bảo vệ bệ hạ... còn phải bảo vệ chính ngươi nữa, biết không?"

"Ừm!" Nightingale nhắm mắt lại, khẽ nói: “Ta biết rồi."

—— —— —— —— —— ——

Bình Luận (0)
Comment