Ban đêm, sảnh lớn thành bảo Redwater City đèn đuốc sáng trưng, người hầu nâng ly rượu đi qua lại trong đám người, các nhạc công gảy đàn cất tiếng ca vang, từng đĩa đồ ăn ngon được bay ra trên bàn ăn, trong ly thủy tinh đế cao chứa đầy rượu nho đỏ.
Nam nữ quý tộc tốp năm tốp ba tụ lại với nhau, nâng chén rượu trò chuyện vui cười, Edith trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, theo bá tước Delta lui tới trong đám quý tộc, nhìn rất là hưởng thụ.
Brien lại cảm thấy mình không hợp với chỗ này.
Cổ áo sơ mi lót quá xiết vào cổ, áo khoát màu đen chật đến nỗi khiến cho tay hắn như không cử động được, giày cao gót mũi nhọn dưới chân thì càng không cần phải nói, hắn rất khó hiểu được sao những quý tộc đó có thể mang loại giày khó chịu này mà bước đi như bay trên sàn nhà.
Brien không khỏi có chút hâm mộ Vannah, là người đứng đầu doanh trại Đệ Nhất Quân, ít nhất hắn không phải chịu khổ như vậy.
Nhưng mà vừa nghĩ tới Edith nói bọn họ đại biểu cho mặt mũi của Roland bệ hạ, eo Brien không khỏi thẳng lên một chút.
Bỗng nhiên có người vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Xem ra ngươi rất không được tự nhiên, lần đầu tiên tham dự bữa tiệc như thế này à?"
Hắn quay đầu lại, phát hiện người tới chính là tước sĩ Sills. Đối phương mặc lễ phục vai rộng, trên cổ quấn một dãy lụa trắng, khí thế hoàn toàn khác với ngày thường.
"Thả lỏng một chút, ngươi không cần khẩn trương như vậy."
"Ta cũng không có khẩn trương —— "
"Đây không phải chuyện xấu!" Tước sĩ khoát khoát tay: "Mỗi người đều có thế mạnh riêng, chuyện này rất bình thường."
Brien trầm mặc một lát: "Iron Axe đâu?"
"Đang đóng vai sứ giả hộ hoa!" Sills chỉ một bên khác trong sảnh lớn: "Tiểu thư Iphies và Sylvia được hoan nghênh không kém hơn tiểu thư Edith một chút nào."
Brien nhìn theo hướng hắn chỉ, tuy lễ phục hai người mặc đều là do Edith tạm thời tìm được, biểu cảm cũng vô cùng cứng ngắc nhưng chỉ bàn về diện mạo thì các nàng còn đẹp hơn trân châu của bắc địa mấy phần: "Những người đó không biết thân phận phù thủy của các nàng thôi, hơn nữa cũng không phải Iron Axe đang bảo vệ tiểu thư phù thủy."
"A!" Tước sĩ run râu: "Thật sao?"
"Nói chính xác hơn thì là hắn đang bảo vệ những quý tộc đó!" Brien gật đầu nói: “Lỡ như tiểu thư Iphies nổi giận, người chung quanh sẽ phải gặp tai ương."
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng khẽ cười lên.
"Ngươi nhìn, bây giờ ánh mắt của ngươi đã tự nhiên hơn nhiều."
"Ta..." Brien hơi sững sờ, sau đó nhận ra được: "Cảm ơn ngài."
"Ha ha, không cần khách sáo!" Ông cụ gọi người hầu tới, bưng một ly rượu nho lên, sau đó nhìn về phía hắn: "Muốn uống một ly không?"
"Không... bệ hạ nói, trong khi làm nhiệm vụ quân nhân tuyệt đối không thể uống rượu."
"Lúc nghỉ ngơi cũng không được?"
"Đây là quy định."
"Được rồi!" Hắn tự uống một hớp: "Vậy thì thật là đáng tiếc."
"Ngài cảm thấy..." Brien do dự một chút: "Những lời của Edith là thật sao?"
"Ví dụ như là?"
"Khi kỵ sĩ ra ngoài thì đại biểu cho bệ hạ, vì lễ tiết nên không thể từ chối những lời mời như thế này."
"Ừm... gần như là như thế." Tước sĩ gật gật đầu.
Brien lập tức có chút uể oải: "Có thể ta không phù hợp để trở thành một kỵ sĩ, trường hợp này ta không thể nào tự nhiên được."
"Chuyện này rất bình thường!" Tước sĩ nhún vai nói: “Có người trời sinh am hiểu việc này, mà kỵ sĩ biểu hiện xuất chúng trên tiệc cũng đúng là có thể mang lại sự khoa trương và tán thưởng cho lãnh chúa, thậm chí là lợi ích ngoại giao, nhưng nó cũng không phải là toàn bộ phẩm chất của kỵ sĩ. Trên thực tế, con của ta rất không thích những hoạt động giao tế giữa các quý tộc."
"Ngài nói là... Dawn?"
"Không sai, hắn rất ít khi liên hệ với quý tộc khác, ngay cả lãnh chúa mời cũng thường xuyên vắng mặt, nhưng không ai có thể phủ nhận hắn là một vị kỵ sĩ xuất sắc."
"Ta còn không biết ngài Fillin có một mặt như vậy!" Brien kinh ngạc nói.
"Chuyện ngươi không biết nhiều hơn!" Tước sĩ Syrte cười nói: “Tính tình của hắn giống như hòn đá ngoan cố, lúc ấy còn cưới một cô gái bình dân trong rạp hát làm thê tử, chuyện này khiến ta đã từng giận không kềm được, thậm chí cắt đứt liên hệ với hắn. Nhưng sau này ta mới phát hiện mình sai, nữ sĩ Irene làm thê tử thì không có gì có thể bắt bẻ, nàng ngoại trừ không có gia thế tước vị ra thì cũng không kém hơn các tiểu thư quý tộc khác bao nhiêu, đoạn thời gian đó cũng khó khăn cho hai người bọn họ có thể kiên trì được." Hắn nói đến chỗ này thì đổi đề tài: "Nghe nói ngươi từng vì bảo vệ lương thảo Biên Thùy Trấn mà liều chết phấn chiến với kẻ phản loạn?"
"Ây... người chân chính ngăn cản bọn họ chính là đại nhân Nightingale!" Brien có chút ngượng ngùng đáp: “Nếu như không có nàng, chỉ sợ ta đã chết ở trong phòng hầm lâu rồi."
"Nhưng ít nhất ngươi đứng ra không phải sao, như vậy thì đã dũng cảm hơn đa số quý tộc nhiều, quý tộc chỉ có danh kỵ sĩ nhưng gặp được kẻ địch lại nghe ngóng rồi chuồn tuyệt đối không phải số ít. Ta nghĩ bệ hạ chịu sắc phong ngươi làm kỵ sĩ, chắc chắn là không phải nhìn trúng năng lực giao tiếp của ngươi. Chỉ cần lo liệu tốt chuyện ngươi am hiểu nhất thì đã đủ để làm một kỵ sĩ hợp cách rồi."
"Ta hiểu." Brien không khỏi có chút cảm động: "Cảm ơn ngài đã nói với ta những thứ này."
"Không sao, coi như là hai chúng ta đang nói chuyện phiếm đi!" Tước sĩ sờ râu nói: “Nhìn thấy ngươi, ta không khỏi nhớ tới Fillin, không nhịn được nói nhiều một chút."
Một lát sau, Brien lại thấp giọng hỏi: "Vậy một câu nói khác của Edith thì sao? Chính là giao tế giữa quý tộc nhàm chán mà không thú vị..."
"Ngươi quan tâm nàng dữ!" Ông cụ có chút hăng hái nhìn hắn: "Chẳng lẽ ngươi..."
"Không, không! Ta chỉ hiếu kì mà thôi!" Brien vội vàng khoát tay nói: "Khi ngài nhìn nàng rõ ràng là xem thường, bây giờ lại tỏ vẻ thích thú."
"Chuyện này sao?" Tước sĩ chép miệng một cái: "Nói như thế nào đây, có người dù không thích thì cũng có thể thích đáng xử lý mỗi một chuyện, ta nghĩ có lẽ tiểu thư Edith chính là người nổi bật trong số đó."
"Không thích cũng có thể làm được rất tốt?"
"Chuyện này cũng không hiếm lạ!" Tước sĩ Sills nhún vai nói: "Bọn họ thiên phú dị bẩm, chuyện am hiểu nhiều vô số kể, nhưng không có nghĩa là mọi thứ đều thích, huống chi bản thân nàng là con gái của công tước, loại giao tế này đối với nàng thì đã sắp trở thành bản năng."
"Chắc chắn bệ hạ rất cần người giống như nàng!" Brien cảm thán một tiếng.
"Có lẽ!" Ông cụ từ chối cho ý kiến: "Nhưng cũng không có nghĩa là bệ hạ không cần những người khác, giống như ta nói trước đó, mỗi người đều có thế mạnh khác nhau, khi làm đến cực hạn thì tuyệt đối sẽ không kém gì nhau, bởi vì tinh lực của một người luôn luôn có hạn. Đây cũng là nguyên nhân hắn quan tâm dân chúng..." Hắn dừng một chút: "Từ khi nhìn thấy Thành Neverwinter thay đổi, ta nghĩ là hắn đúng."