Ngay Roland ngồi xổm dưới đất lắp đặt cái bệ, ba bóng dáng bỗng nhiên từ trong hư không hiện lên, lúc hạ cánh thì lảo đảo một cái rồi cùng nhau té trên mặt đất.
Anna sợ giật bắn người, một đám lửa màu xanh lá cây biến thành một bức tường lửa, che chắn trước mặt hai người.
Roland ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện một trong những cô gái đúng là Nightingale đã vắng nhiều ngày. Bộ dáng của nàng trông tả tơi, trên má nàng ửng đỏ bất thường. Rõ ràng gió lạnh đang thổi bên ngoài nhưng trán của nàng chi chit mồ hôi.
- Điện hạ, hãy triệu kiến Nanawa tới, nhanh lên!
Anna ngẩn đầu hét lên, sự lo lắng tràn ngập trong lời nói.
Roland đã chú ý tới, trên lưng Nightingale cột một cô gái. Cô gái đó mặt mày xanh xao, nhắm nghiền hai mắt. Nửa cánh tay đã đứt lìa và máu đã rỉ ra miếng băng vải nhuộm thành màu đỏ sẫm.
- Cardin, đi đến bệnh viện để mang Nanawa lại đây!- Hắn căng thẳng trong lòng và hét ra cửa.
- Vâng, điện hạ!
Trừ ra hai người này bên ngoài, còn có một cô bé được Nightingale kẹp sát hông. Thoạt nhìn, cô bé cũng không có gì đáng ngại, cặp mắt đang tò mò mà đánh giá chung quanh.
- Ngươi không có bị thương gì chớ?- Roland tiến lên tháo ra sợi dây vải buộc sau lưng Nightingale, đỡ cô gái cụt tay xuống.
- Tôi không sao, điện hạ, khụ khụ... Xin lỗi, tôi không thể đưa các chị em ở hiệp hội đến đây được. - Nightingale thở hổn hển, giọng yếu ớt thều thảo, hiển nhiên nàng đã trải qua thời gian dài bôn ba, thể lực gần như không còn gì cả.
- Ngươi không cần nói nữa, nghỉ cho thật khỏe trước đi.
Roland nâng cô gái bị trọng thương kia lên, lại để cho Anna đỡ Nightingale, năm người cùng trở về lâu đài. Phòng của Nightingale ngay sát bên Anna láng giềng. Hắn ra lệnh cho người hầu đốt lò sưởi mà chuẩn bị một xô nước nóng lớn. Sau khi Nanawa đến, hắn đã sơ cứu khử trùng vết thương trước khi điều trị rồi ra khỏi phòng.
Chỉ cần không chết, Nanawa có thể phục hồi vết thương như ban đầu, giữ được tính mạng cũng không có vấn đề gì. Nightingale còn cố ý mang cả cánh tay cụt trở về, nhưng cánh tay đã mất máu khá lâu, hắn không biết còn có thể nối lại được hay không. Các bước kế tiếp bao gồm cởi quần áo, vệ sinh và điều trị. Lấy tư cách kiếp trước là người thanh niên lớn lên dưới lá cờ đỏ, Roland tự giác lựa chọn lảng tránh.
Nhưng vì sao câu chuyện lại ra nông nỗi này? Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ là doanh trại của hiệp hội bị thú quỷ tấn công, thế cho nên chỉ có ba người chạy trốn? Nếu quả thật là như thế, vậy đơn giản là một tổn thất rất lớn.
Hắn bất an ở ngoài cửa quanh quẩn một chỗ, có thể sau nửa canh giờ, cánh cửa bị đẩy ra, xuất hiện trước mặt chính là cô bé cùng Nightingale trở về, nhìn qua không bị thương chút nào. Cô bé hướng Roland gật đầu:
- Ngài quả nhiên y hệt như lời chị Nightingale đã kể.
- ...
Roland nhất thời không kịp phục hồi tinh thần lại.
– Cô ấy nói gì về ta?
- Một vị hoàng tử quan tâm phù thuỷ .
Nói xong cô bé khép cửa lại.
- Đáng tiếc tin tức này thực sự quá mức đáng sợ, cho nên đại đa số người trong hiệp hội không tin chị ấy. Kỳ thực tôi cũng không tin mấy, nhưng cha tôi đã nói, thế giới rộng lớn như vậy, loại người nào cũng có. Tôi là Lightning, điện hạ, rất hân hạnh được gặp ngài.
Nói dứt lời, cô bé cúi đầu, đặt tay phải lên vai trái – biểu lộ một cách thức cúi chào trịnh trọng.
Nhưng mà Roland suy nghĩ không đặt ở phía trên này, hắn nhanh trí nắm bắt được cụm từ “Đại đa số cũng không có tin tưởng chị ấy”. Thế là hắn cất lời:
- Thế hiệp hội không bị thú quỷ tấn công sao?
- Tấn công? Không ... Tại sao ngài hỏi như vậy?
Cô bé dùng ngón tay trỏ chỉ lên trán, sau đó lộ ra một biểu cảm như đã hiểu:
- A, tôi hiểu rồi. Người đứt tay là Wendy, chị ấy bị người dẫn đường của hiệp hội Hakara gây thương tích.
Sau đó, Lightning đem chuyện đã xảy ra kể lại một lần.
Roland khi nghe xong thì lặng im, hóa ra là như vậy... hắn nghĩ, bản thân thật sự đã coi thường những áp bức tàn nhẫn của thế giới này với phù thủy. qua thời gian tích lũy suốt bao nhiêu năm tháng, sự mất lòng tin của phù thủy với Giáo Hội và quý tộc cấp cao đã đạt đến đỉnh điểm. Mà Hakara càng là phần tử cực đoan. Nghe Lighting miêu tả, e rằng người dẫn đầu hiệp hội này thu được đầy đủ sức mạnh, chuyện đầu tiên muốn làm chính là diệt sạch loại người như mình.
Nhưng điều may mắn chính là, cuối cùng Nightingale đã trở về an toàn.
Không chỉ có như thế, còn mang về cho thị trấn Bentham hai nữ phù thuỷ. Còn bản thiết kế khu nhà, Roland ngẫm nghĩ, quyết định để cho Karl tiếp tục xây. Dù cho hiện tại không dùng được, sau này số lượng phù thủy sẽ nhiều lên.
- Ngươi cũng là thành viên của hiệp hội à?
- Đã không còn nữa.- Cô bé buông tay nói:
- Khi ra đi cùng với Wendy và Nightingale sẽ không thể trở về được nữa. Chỉ sợ bây giờ Hakara muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi mà thôi.
- Cô ả bị Nightingale đâm xuyên qua thân thể còn có thể sống được sao?-Roland cau mày hỏi.
- Cũng có thể, trong trại có một người tên là phù thủy Leaf, có khả năng đem hiệu quả trị liệu từ thảo dược tăng lên mấy lần.- Lightning suy nghĩ một chút:
-Dùng những loại cây cỏ cầm máu và bổ máu nên cứu mạng Hakara cũng không có vấn đề gì, nhưng so với phù thủy của ngài thì rõ ràng kém xa.
Vậy thật là là một chuyện phiền toái, hắn nghĩ, không lo lắng bị Giáo Hội để mắt tới, kết quả là lại bị đám phù thủy chú ý, chuyện này thật quá sức trào phúng. Cũng may mục đích chủ yếu đối phương là tìm kiếm Núi Thánh, hiện tại sẽ không có thời gian tìm Nightingale gây phiền phức.
- Lúc trước ngươi từng nói, ngươi cũng chưa có hoàn toàn tin tưởng lời của Nightingale, vậy vì sao phải cùng cô ấy chạy trốn khỏi hiệp hội?
- Bởi vì cỗ máy đen thui có thể phun ra làn khói trắng, bột màu xám hòa với nước có thể biến thành đá, lại có bột tuyết có thể tạo ra tiếng nổ như sấm sét!- Lightning lập lại một lần những gì Nightingale đã nói:
- Hoàng tử có thể không có chuyện đối xử tử tế với phù thủy, nhưng những thứ này chị ấy cũng không thể gạt được tôi, bằng không thì làm sao có khả năng bịa chuyện sống động như thế. Đây chính là trực giác của nhà thám hiểm. Đúng rồi, vừa rồi ở trong sân tôi thấy một cỗ máy màu đen phun ra khói trắng? Hình như Nightingale goi nó là động cơ hơi nước.
- Nhà thám hiểm sao?- Roland tự động bỏ quên câu hỏi sau cùng.
-Không sai, nhà thám hiểm. - Cô bé nhấn mạnh từng câu từng chữ bằng chất giọng cường điệu. - Đây là nguyên nhân tôi lựa chọn theo Nightingale đến đây. Nhà thám hiểm phải có sự hiếu kỳ với tất cả những thứ mình không biết.
-...-Roland thầm thở dài, Đây có phải là bệnh trung nhị (tức hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì) hay không? Những kẻ có thể theo đuổi những thứ vượt quá chuyện sinh tồn phải xuất thân từ gia đình giàu có. Nhìn dáng vẻ cô bé đang cải trang thành một cậu con trai với mái tóc ngắn ánh vàng rực rỡ:
- Ngươi thực sự không phải tên Ezreal sao? (* nhân vật trong Liên Minh Huyền Thoại)
- Đó là ai? Tôi tên Lightning mà. - Cô bé ngẩng đầu nói.
Đúng lúc này, Anna cùng Nanawa cũng đẩy cửa đi ra.
- Thế nào. - Roland hỏi:
– Chữa trị có thuận lợi không?
Thấy Nanawa gật đầu, hắn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Nói như vậy, chi đứt phải được nối trong 6-8 tiếng đồng hồ, nếu vượt qua mốc này, xác suất giải phẫu thành công sẽ giảm xuống. Mà Lightning kể họ trốn khỏi trại mất một ngày, đoạn thời gian này cũng đủ cho các mạch máu co rút lại, dựa vào cách phẫu thuật thông thường không thể nào nối lại dây thần kinh. Chỉ có thể nói rằng khả năng chữa bệnh của Nanawa thực sự như ma thuật.
Cô bé cũng có vẻ có chút uể oải, hình như lần chữa trị này hao sức mạnh của cô bé rất nhiều. Roland khích lệ cô béhai câu:
- Ngươi mệt rồi, ngày hôm nay ăn xong bữa tối, hãy lên giường Anna ngủ chung đi.
Đương nhiên, mình cũng phải sắp xếp cho cả Tigul Pine nữa, hắn nghĩ.