Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 62

Chương 62
Chương 62

Sau tất cả sự lộn xộn ngày hôm nay, Roland không còn tâm trạng nào để lắp ráp máy công cụ hơi nước. Thay vào đó, hắn ra lệnh cho đầu bếp chuẩn bị một bữa tối đặc biệt sang trọng và phục vụ các món beefsteak tiêu đen và trứng chiên không giới hạn. Đủ để Anna và Lightning ngớ ngẩn. Ngay cả Nanawa, người đã cố hết sức để duy trì nghi lễ, cuối cùng đôi môi cô bé vẫn dính đầy dầu mỡ. Roland cũng yêu cầu những người hầu gái chuẩn bị cháo lúa mì và đặt thịt lợn xé nhỏ bỏ vào một cái lọ sứ giữ nhiệt mang vào phòng Nightingale để đảm bảo rằng thức ăn vẫn ấm khi họ tỉnh dậy.

Dùng xong bữa tối, kế tiếp chính là sắp xếp phòng. Cũng may là vị lãnh chúa tiền nhiệm của thị trấn Bentham cực kỳ chú ý phô trương nên mới có chuyện tòa lâu đài cho một thị trấn khai thác mỏ lại được xây theo tiêu chuẩn cho một thị trấn cỡ trung bình. Dùng ngôn ngữ Roland quen thuộc mà diễn tả, đó là biệt thự đơn lập ba tầng với diện tích 900 mét vuông, có một tháp chính ở giữa và bốn bên bố trí các tháp quan sát, cộng thêm tiền sảnh và vườn hoa phía sau.

Roland sắp xếp cho Lightning ở trong phòng đối diện với Anna. Phòng kế tiếp được để lại cho Wendy sau khi nàng hồi phục. Khi thấy Nanawa bám chặt vào Anna như một miếng kẹo dính khi họ bước vào phòng, Roland không thể không cười và lắc đầu.

Sau khi trờ về văn phòng, Roland rót cho mình một ly bia. Sự thay đổi trong kế hoạch nhanh hơn hắn mong đợi, hắn vốn tưởng qua Nightingale, mình có thể thu hoạch nhiều hơn ba phù thủy để thắp sáng toàn bộ cây khoa học đủ mọi lõnh vực hóa chất, nông nghiệp, sinh vật, kết quả không nghĩ tới người lãnh đạo hiệp hội thù hận giai cấp quý tộc nhiều đến thế. Những người theo phái trung lập như Nightingale, Lightning lại thuộc số ít. Mà Wendy... Lightning giải thích rằng nàng không có ý định rời khỏi Hiệp hội Phù thủy, chỉ là vì cứu Nightingale, bị Serpent Hakara tấn công nên buộc phải đến đây.

Hai người thì hai người đi, hắn uống cạn bia trong ly một hơi, cuối cùng vẫn còn hơn không có.

Trong bữa ăn, hắn hỏi Lightning về khả năng của cô bé và của Wendy. Sau đó biết được cô bé có thể bay như một con chim tự do trong không khí và Wendy có thể điều khiển sức mạnh của gió. Hai năng lực này có tác dụng ít ỏi đến phát triển khoa học nhưng lại có triển vọng trong cuộc chiến sắp tới.

Hắn còn tiện thể tìm hiểu năng lực của các phù thủy khác ở doanh trại và nhận ra khả năng của họ đa dạng và không theo một quy luật nào cả. Có một số năng lực còn có thể miễn cưỡng dùng lý luận khoa học để giải thích, còn lại thì hoàn toàn không tưởng tượng nổi.

Ví dụ như người sáng lập hiệp hồi, Serpent Hakara, có thể dùng ma lực ngưng tụ hình con rắn. Thế nhưng, đám rắn độc này không phải ảo giác, chúng có thể chạm vào hay tấn công kẻ thù. Hoa văn khác nhau đại diện cho nọc độc khác nhau, với kinh nghiệm của Lightning chỉ nhận ra hai hiệu quả: tê liệt và tiêu diệt.

Nhưng mà Roland phát hiện, Anna cũng tốt, Hakara cũng được, ma lực của phù thủy chỉ có tác dụng trong cự ly gần. Ví dụ như ngọn lửa xanh lá của Anna sẽ biến mất nếu vượt qua 5 mét, đám rắn độc của Hakara cũng không thể rời khỏi cơ thể quá xa. Phạm vi tác dụng năng lực của Nightingale và Lightning càng ngắn hơn, muốn ảnh hưởng lên vật thể bên ngoài phải có tiếp xúc tạo nên hiệu quả.

Cho nên nếu bọn họ phải đối mặt với quân đội với những xạ thủ và Hòn đá trừng phạt của Chúa Trời của Giáo Hội chỉ có chạy tán loạn mà thôi.

Mãi bận rộn trong phòng làm việc đến nửa đêm, khi ánh lửa trong lò sưởi dần tối sầm, Roland hắt hơi một cái, suy nghĩ trở về phòng ngủ.

Lúc đẩy cửa phòng ngủ ra, hắn liền phát hiện có chỗ không ổn. Cảnh tượng trước mắt này hắn đã rất quen thuộc: một cô gái ngồi ở trên giường mình, một nửa thân thể được bóng đêm bao phù, ngọn lửa phản chiếu bóng lưng nàng trên tường như một bức bích hoạ. Nhưng hiện nay lại không giống như trước, nàng không mặc mãi một bộ áo choàng mà đổi thành quần áo bình thường. Ngoại hình của nàng không còn vẻ xa lạ như lúc mới gặp mà đã thân quen đến mức chỉ cần liếc mắt có thể nhận ra ngay.

Nightingale.

Ngay tức thì, Roland hơi lo lắng, trận thế này, chẳng lẽ... Vận may của mình sắp đến rồi?

Nightingale cũng nhìn thấy hoàng tử, nàng đứng dậy chậm rãi bước đến. Chỉ nghỉ ngơi nửa ngày, sắc mặt của nàng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc ban đầu, đôi gò má hồng hào thay thế sắc tái nhợt, mái tóc cũng không xơ xác mà trở nên sáng bóng. Hắn buộc lòng phải thừa nhận năng lực hồi phục của phù thủy quá phi thường.

- Ngươi đã chịu khổ nhiều rồi. - Roland tằng hắng một cái, cất lên tiếng nói phá vỡ sự im lặng:

- Vì sao không nghỉ ngơi nhiều một chút, Lightning đều kể hết mọi chuyện cho ta biết rồi.

Nightingale lắc đầu.

Roland dường như cảm thấy có chút không đúng, ánh mắt của nàng trang nghiêm, trong mắt có sự cố chấp khó diễn tả được bằng lời. Nàng quyết định cái gì, Roland ý thức được, phần thần sắc kiên nghị này cho dù ở trên người đàn ông cũng rất khó thấy. Kết quả là hắn phải thu lại cái cảm xúc khác biệt kia đi và chờ đợi nàng nói những lời kế tiếp.

Nhưng mà Nightingale không nói gì, nàng hít một hơi thật sâu, sau đó quì một gối, hai tay giơ lên môt cây đoản kiếm, đầu hơi cúi xuống. – Đây là một lễ nghi tiêu chuẩn của hiệp sĩ, các quý tộc thường thực hành nghi thức này khi họ thề thốt lòng trung thành với cấp trên.

- Hỡi điện hạ Roland Wimbledon, thần lấy danh hiệu Nightingale cùng Veronica xin thề với ngài. - Nàng dứt khoát nói ra:

- Chỉ cần ngài có thể đối xử tử tế với phù thủy, thần tình nguyện chấp nhận những gì ngài sai bảo, cho dù phải làm tấm khiên chống lại quỷ dữ hay phải làm một lưỡi kiếm đâm xuyên qua bóng tối cũng không bao giờ hối hận cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời

Thì ra là thế, Roland nghĩ, hành động của hiệp hội để cho nàng hoàn toàn thất vọng, thế là phóng hy vọng dẫn dắt phù thuỷ tới trên người mình. Đối với bản thân những kẻ vượt không gian như mình mà nói, vốn nên phải từ chối, hắn lại quen thói sử dụng lao động như những cộng sự. Nếu như tiến xa thêm một bước, có cùng lý tưởng cùng hoài bão, chính là đồng chí.

Nhưng hắn biết, có đôi khi một mặt nhấn mạnh bình đẳng, tự do v.v… vẫn không có chút ý nghĩa nào, không có đất đai thích hợp sinh trưởng, cho dù gieo hạt cũng sẽ bị phân rã. Thân là một hoàng tử, trước khi thống nhất toàn bộ vương quốc, không có khả năng rời bỏ giai cấp.

Roland lặng im chỉ chốc lát, theo như lời dạy trong nghi lễ cung đình, hắn cầm lấy kiếm ngắn và đặt nó lên vai nàng:

- Ta chấp nhận sự thuần phục của ngươi.

Đôi vai của Nightingale run nhẹ một chút nhưng cuối cùng nàng cũng thư giãn được.

Tiếp tục hắn đưa tay phải ra, đưa tới trước mặt đối phương.

Nightingale tiếp nhận bằng ngón tay, nhẹ nhàng hôn ở trên mu bàn tay. Kể từ đó kết thúc toàn bộ các lễ nghi.

Mặc dù cái lễ thuần phục của phù thủy vốn chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng Nightingale có thể thực hiện toàn bộ động tác này trơn tru đã chứng minh nàng ít nhất không phải xuất thân bình dân. Hơn nữa nàng mới vừa nói Veronica...

- Đó là tên thật của ngươi à, không phải họ sao?- Roland hỏi và đỡ nàng lên.

- Đúng vậy, điện hạ. Tôi đã giấu diếm ngài, năm năm trước tôi thoát khỏi nhà Grenn gia, cái dòng họ đó cũng nữa không có quan hệ gì với tôi nữa. - Nightingale thản nhiên nói, nàng đã buông bỏ hàng rào phòng ngự của trái tim với Roland, giải thích ngắn gọn về quá khứ của mình.

Nàng sinh ra tại thành Silver Light, vì có nhiều mỏ bạc nên thành phố này đã có cái tên như vậy. Cha của nàng là Tử Tước, mẹ là một người dân thường. Cuộc hôn nhân như vậy không phổ biến, nhưng hai người ở chung với nhau rất hòa thuận. Ngoài ra, Nightingale còn có một đứa em trai tên Hyde. Thời thơ ấu của nàng ở thành Silver Light cũng chính là giai đoạn hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng.

Bình Luận (0)
Comment