Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 626

Chương 626
Chương 626

Đây là… một giấc mơ sao?

Roland mở mắt trừng trừng, bước từng bước một đến bên cạnh rào chắn, quan sát toàn bộ khung cảnh ánh tịch dương rọi xuống trường học.

Trên bãi đất trống trải không có một ai, bóng của ô khung thành lẻ loi đổ xuống mặt đất kéo ra thật dài trong ánh chiều tà màu vỏ quýt. Ở phía xa xa là thư viện và tòa nhà ký túc xá quen thuộc, từng dãy cửa sổ trong suốt bị trời chiều làm nhiễm lên một tầng ánh sáng màu vàng.

Hắn đã từng học tập và sinh sống ở nơi này gần bảy năm, một cành cây ngọn cỏ cũng vô cùng quen thuộc. Mà giờ đây, ở tại chỗ này không đâu ngoài sân thượng, tầng lầu cao nhất của tòa nhà dạy học - cũng chính là nơi mỗi khi hắn rảnh rỗi thường lui đến nhất.

Ở nơi này, Roland có quá nhiều hồi ức về nó.

Ví dụ như cánh cửa sắt liên tục đóng mở theo từng hồi gió thổi.

Cánh cửa sắt này có thể xưng là phong cảnh đặc biệt nhất của tòa nhà dạy học, bề ngoài cũ kỹ đến mức trông như văn vặt mà nhà khảo cổ học lôi ra từ trong bùn đất. Khi hắn nhập học thì cánh cửa sắt này đã rách mướp, chỉ cần đẩy một cái là sẽ vang lên âm thanh đứt quãng, giống như không thở nổi vậy, vì thế khoảng thời gian ngay sau khi cửa đóng hoặc mở chính là lúc vô cùng yên tĩnh. Roland cứ cho rằng chẳng mấy chốc nữa nó sẽ hoàn toàn đổ xuống, nhưng đến tận cái ngày hắn tốt nghiệp cánh cửa sắt này vẫn lẳng lặng nằm ở trên sân thượng này.

Nhưng nếu là mơ, tại sao hắn vẫn mang dáng vẻ thế này?

Hắn cúi đầu nhìn hai cánh tay thon dài của mình, rồi lại sờ lên đầu vai, rõ ràng đây chính là chiều cao và hình thể không chút tương xứng với khi hắn chìm đắm trong việc học.

Ngẫm lại… trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Roland cau mày suy tư một lúc, rồi chợt nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng là Nightingale đẩy hắn ra, tiếp theo là một luồng ánh sáng mờ mờ hiện lên, sau đó là vẻ mặt kinh hoàng và tuyệt vọng của nàng.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Một giọng nữ uyển chuyển lại linh hoạt kỳ ảo bỗng nhiên vang lên bên tai.

Roland giật nảy mình, bất chợt quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái váy áo trắng bồng bềnh bước ra từ phía sau cầu thang. Nàng có một đôi mắt màu hồng ngọc, áo váy đỏ trắng xen kẽ xõa dài quết đất, vạt áo điểm hoa văn màu vàng kim, rõ ràng không thuộc về thời đại này. Còn trên đầu nàng là mũ miện hoàng kim cho thấy rõ thân phận của nàng.

- Ngươi là người thuần khiết… của Giáo hội?

- Cũng chính là Giáo hoàng thứ mười lăm của Thánh thành Hermes.

Nàng dừng lại một chút:

- Ta tên là Angela, còn ngươi chắc chắn không phải là Roland Wimbledon.

Quả nhiên là thế, Roland không nhịn được cau mày:

- Vậy ra nơi này là do ngươi sáng tạo nên?

Mọi thứ đều đã rõ ràng, luồng ánh sáng mờ mờ kia chắc hẳn là năng lực của người này, vì vậy Nightingale mới có thể đưa mình đào tẩu, còn cảnh tượng trước mắt chắc là huyễn cảnh hoặc là không gian ảo gì đó. Trong nháy mắt khi hắn mở mắt ra còn tưởng rằng mình đã xuyên trở về rồi.

Mặc dù biết tiền thân của Giáo hội rất có thể là hội Liên Hợp, nhưng không ngờ rằng Giáo hoàng cũng là người thuần khiết. Cùng là phù thủy, thế mà những người này lại trơ mắt nhìn đồng loại của mình biến thành quái vật không có chút nhân tính nào. Đúng là khó mà thuyết phục được.

- Không, là do ngươi sáng tạo nên.

Angle tiến đến từng bước một, giọng nói đầy vẻ hào hứng:

- Nó là nơi khắc sâu nhất trong ký ức của ngươi, đa phần đều sẽ xuất hiện ở nơi mà người sinh sống hàng ngày… Chẳng qua là ta rất tò mò, nơi này rốt cuộc là nơi nào thế? Tứ Vương tử của Greyfort tuyệt đối không thể nào sinh sống ở nơi như thế này.

- Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?

Roland cẩn thận lùi về phía lan can, giữ một khoảng cách nhất định với nàng.

Bây giờ rốt cuộc phải làm sao mới có thể thoát khỏi huyễn cảnh? Trong lòng hắn nhanh chóng suy nghĩ trở về vấn đề này, nhảy xuống từ trên sân thượng sao? Theo như kinh nghiệm nằm mơ thấy ác mộng của hắn, chỉ cần tìm một nơi cao rồi nhảy xuống là có thể tỉnh lại từ trong giấc mơ đó ngay.

- Ngươi không nói cho ta biết cũng chẳng sao hết.

Nàng mỉm cười, giọng nói vô cùng êm tai:

- Chỉ cần tốn chút sức lực, sớm muộn gì ta cũng có thể biết rõ, bao gồm cả việc ngươi là ai, người đến từ đâu, tại sao lại biến thành Tứ Vương tử Greyfort.

Sớm muộn gì cũng có thể biết?

- Ý ngươi nói là đọc ký ức của ta ư?

Roland cười lạnh, nói tiếp:

- Đừng có đẩy bản thân vào đường chết.

- Ngươi có biết không?

Angela bỗng nhiên ngắt lời:

- Mỗi một kẻ bị năng lực của ta ảnh hưởng, ta đều sẽ giải thích tác dụng, quy tắc và hậu quả của năng lực này cho bọn họ biết, nhưng ngươi chính là ngoại lệ.

- Cái gì?

Roland vừa hỏi ra miệng liền đối diện với người thuần khiết đã nhảy vọt đến ngay trước mặt. Cơn đau đớn bỗng nhiên xuất hiện khiến hắn bất chợt không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.

Hắn run rẩy cúi đầu xuống, chỉ kịp nhìn thấy một thanh trường đao cắm vào chính giữa lồng ngực của mình. Roland muốn há miệng hét to, nhưng lại không phát ra nổi một âm thanh nào. Phổi như thể đã hoàn toàn bị phá hoeng, lồng ngực đóng mở nhưng không thể đẩy được một chút không khí nào tiến vào yết hầu.

Đau đớn kịch liệt như thể dòng điện chạy xuyên qua toàn thân, hắn tình nguyện lập tức chết đi cũng không muốn phải chịu đựng thêm một giây phút nào.

- Bởi vì ta không thích bất kỳ thứ gì mà mình không thể nhìn thấu được.

Ở phía đầu còn lại của thanh đao chính là gương mặt thản nhiên như không của Angela, máu tươi phun ra ngoài đã văng tung tóe ướt hết nửa người nàng. Bởi vì thiếu oxi và bản năng tự bảo vệ của đại não nên ý thức của Roland nhanh chóng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Một giây sau, hắn vẫn đứng bên cạnh lan can, trên người hoàn hảo không chút tổn hại nào.

Còn người thuần khiết thì đứng ở nơi cách xa hắn mấy mét, dường như nàng chưa từng rời khỏi nơi đó vậy.

Chuyện gì xảy ra thế? Roland hít thở từng hơi từng hơi, ảo giác? Hắn đưa tay đặt lên lồng ngực đang phập phồng kịch liệt, nơi đó đang đau âm ỷ vì bị đâm xuyên qua. Hắn cúi đầu xuống, dưới chân có một vũng máu tươi chảy ra.

Gặp quỷ rồi, chuyện xảy ra vừa rồi đều là thật!

Hắn nhìn chằm chằm về phía thanh trường đao trong tay Angela, trong lòng thầm kinh ngạc vô cùng, trước đó trong tay nàng hoàn toàn trống rỗng!

Tạo vật vô căn cứ?

Ngay trong chớp mắt đó, Angela lại lao đến lần nữa, tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó mà bắt kịp.

Roland xoay người bỏ chạy, vừa phóng ra liền cảm thấy phần bụng tê rần.

Ngay sau đó hắn lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác tử vong. Angela dùng trường đao bổ ngang, khiến hắn bị chém thành hai nửa ngang bụng. Lần này cảm giác đau đớn còn kéo dài hơn so với lần trước, máu và nội tạng trong người Roland văng tung tóe ra bên ngoài, sự đau đớn kịch liệt tiếp tục khiến hắn hét lên thảm thiết như tan nát cả cõi lòng, tiếng hét thê lương đến mức khiến hắn phải giật nảy mình.

Vào lần thứ hai khi sống lại, Roland đã ý thức được gì đó.

Đây tuyệt đối không phải cơn ác mộng chỉ cần nhảy lầu hay đau đớn kịch liệt là có thể kết thúc, mà nó tựa như một đấu trường liên tục luân hồi.

Chết tiệt, như thế thì điều kiện để thoát khỏi sẽ là gì? Đánh bại người khởi xướng, cũng chính là phù thủy trắng trước mắt?

Nàng đã có thể tạo ra vũ khí vô căn cứ, vậy còn mình thì sao? Roland cắn răng, tập trung tinh thần. Nếu có một tấm khiên, cũng không đến mức không có chút sức lực đối kháng nào!

Một luồng ánh sáng xanh lam hiện lên.

Đòn tập kích của Angela bị ngăn lại, một tấm khiên trong suốt xuất hiện ở trong tay hắn, trường đao để lại một vết chém sâu hoắm trên tấm khiên, Roland cũng bị lực va chạm khổng lồ đánh bay ra ngoài.

Đệt, còn xảy ra chuyện thế này được à!

Hắn thầm chửi thề trong lòng một câu, trong chớp mắt lăn một vòng, hắn vứt tấm khiên kia xuống, đổi thành một cây súng tự động.

Ngay khi Roland giơ súng lên định bắn, Angela cũng biến mất ngay tại chỗ.

Tình huống gì đây?

- Ta ở đây này.

Giọng nói truyền đến ngay bên tai.

Sau đó hắn chỉ kịp nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng chớp lóe, cả hai tay cùng với cây súng đều rơi xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment