Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 627

Chương 627
Chương 627

- Ta phải thừa nhận, năng lực lĩnh ngộ của ngươi khiến ta phải cảm thấy kinh ngạc đấy.

Angela đi đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống:

- Trong tình huống không được giải thích trước bất cứ điều gì mà lại có thể tự mình lĩnh ngộ ra điểm này và phản kháng, ngươi là người đầu tiên.

Angela nhặt cây súng trường dưới đất lên, cầm trong tay quan sát tỉ mỉ một lúc:

- Vật liệu hiếm thấy, chế tác tinh xảo... Đây cũng là vũ khí bột tuyết sao? Đồ vật mà ngươi sáng tạo nên đúng là rất đáng sợ, nhưng với ta mà nói cũng không có tính uy hiếp gì. Cả trận chiến ta đều quan sát cẩn thận, bất kể đó có là đường ống nhỏ hẹp bên trong đường hầm, hay là ống sắt thô to được bố trí bên trong quân doanh, phần lớn bọn chúng đều ỷ lại người thao tác, mà động tác vừa rồi của ngươi ta cũng nhìn thấy rõ.

Nàng lắc đầu, nói tiếp:

- Trong năm tháng dài đằng đẵng này, ta đã nuốt chửng không biết bao nhiêu chiến sĩ, trong đó bao gồm cả một người siêu phàm, ngươi không thắng được ta đâu.

Bỗng nhiên, một chiếc hộp nhựa lục sắc xuất hiện giữa hai người.

Tiếng nổ mạnh khủng khiếp trong chớp mắt đã vang vọng khắp sân thượng, cửa kính ở phòng học ngay sau đó cũng vỡ nát, thậm chí cả một mảng trần nhà bị nổ thành một cái lỗ, dư chấn trong không khí hất tung cánh cửa sắt trên cầu thang xuống mặt đất.

- Không phải do năng lực lĩnh ngộ của ta mạnh, mà là sân khấu mà ngươi sắp xếp thật sự quá vụng về!

Roland lại xuất hiện ở một góc khác của sân thượng. Hắn thở hồng hộc, sự đau đớn kịch liệt vừa rồi trong ký ức hắn hãy còn mới mẻ. Hiện giờ hắn mới biết được, đám người kia bị chặt đứt tay chân trước khi chết có cảm nhận ra sao, thật sự không nhịn nổi nữa, hắn mới chế tạo ra một thùng thuốc nổ, khiến bản thân và Angela đồng thời bị nổ đến vỡ nát.

- Vụng về?

Angela mới sống lại cau mày nói:

- Đây chính là hồi ức của ngươi.

- Nhưng được sáng tạo từ năng lực của ngươi, phải biết rằng sáu giờ chạng vạng tối là thời điểm sân trường náo nhiệt nhất, trên sân vận động sao lại có thể không có bất kỳ ai được? Nhìn thì tinh xảo đấy, chẳng qua chỉ là một cái bối cảnh trăm ngàn chỗ hở mà thôi

Hắn vừa kéo dài thời gian vừa nhanh chóng tự suy nghĩ đối sách:

- Ngươi dùng chính cách này để cắn nuốt đối thủ sao? Ép bọn họ tuyệt vọng, nhận thua, sau đó ngoan ngoãn dâng hiến học thức và kỹ năng cho ngươi?

Thân thủ của người thuần khiết vốn đã có mấy phần hao hao người siêu phàm, chí ít là khả năng bùng nổ và tốc độ gần như hắn chỉ từng nhìn thấy ở Ashes, chỉ dựa vào súng ống bình thường thì khó mà đánh trúng được đối thủ, chỉ có thể dựa vào chất nổ uy lực lớn mới có thể tạo thành thương tổn cho nàng. Mặc dù chính bản thân hắn cũng không thể chạy thoát khỏi phạm vi gây nổ.

Nhưng mà có thật sự đơn giản như thế không? Sau ba lần phục sinh, Roland đã cảm thấy sau lưng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nhịp tim cũng dồn dập hơn rất nhiều so với trước đó, cứ như mới chạy một vòng quanh thao trường xong vậy, thể lực đi xuống rõ ràng.

Chẳng lẽ số lần đối đầu thế này có hạn?

Nếu thật sự là vậy, cách chế tạo ra một đống thứ gây nổ mạnh khiến toàn bộ tòa nhà đều nổ văng tung trời là không được.

Xem ra bây giờ điểm số đã là một ba, hắn nhất định phải nhanh chóng tìm ra cách lật ngược tình thế.

Không thể nghi ngờ, thứ hắn cần chính là vũ khí vừa có thể công vừa có thể thủ.

- Mặc dù không biết rõ ngươi đang nói cái gì, chẳng qua đầu hàng không phải tốt hơn sao?

Angela nghiêng đầu, nói:

- Quá trình tử vong đối với bất cứ ai mà nói cũng là một loại dày vò, dù có từ bỏ thì đó cũng là hành động sáng suốt.

- Câu nói này ngươi nên giữ lại tự nói với mình đi.

Roland hét to một tiếng:

- Iron Man!

Trong chốc lát, một bộ giáp chiến đấu bằng kim loại màu đỏ xuất hiện ở ngay trước mặt hắn, sau khi hắn tiến vào bộ chiến y này, thầm mặc niệm trong lòng.

Nhưng ngoại trừ phía trước mũ giáp xuất hiện một màn hình video nhỏ hẹp ra thì bộ giáp không có chức năng tự đóng, cũng không có trí tuệ nhân tạo đáp lại lời kêu gọi của hắn.

Thậm chí hắn còn chưa kịp bước lên phía trước thì toàn bộ bộ chiến y đã đổ sụp ra đất.

Chờ đến khi Roland đứng lên, Angela đã dùng lưỡi đao chém vào cần cổ hắn.

Tòan bộ thế giới lập tức đảo ngược, hắn nhìn thấy cơ thể của mình bất lực quỳ xuống, tiếp theo đó là một vùng tối đen bao phủ xuống.

- Nếu như ngươi muốn sáng tạo ra một bộ giáp thì ít nhất phải cho nó khớp nối đóng lại chứ.

Người thuần khiết gõ gõ lên bộ chiến y trống rỗng:

- Mặc dù ta cảm thấy cái miếng sắt mỏng manh chạm rỗng này chẳng có tác dụng gì mấy.

Ở lần phục sinh thứ tư, trong lòng Roland chợt trầm xuống.

Cứ chết đi như vừa rồi không tính là đau đớn gì, nhưng hắn đã ý thức được một hiện thực nghiêm trọng. Món đồ mà hắn không biết rõ nguyên lý hoạt động dù có sáng tạo ra được cũng chỉ là cái xác không mà thôi. Ví dụ màn hình trên mặt nạ đó, chẳng qua chỉ là một cái camera bình thường mà thôi.

Chết tiệt, chỉ có thể dùng cách ngu ngốc rồi.

Nhân lúc đối phương còn đang suy nghĩ về bộ chiến y kim loại kia, mấy tấm thép dày đến cả 10cm đột nhiên hiện ra, rơi xuống bên cạnh hắn, hợp thành một cái lô cốt chỉ cung cấp đủ cho một người ẩn nấp. Trên đầu lô cốt dựng lên một đài vũ khí điều khiển phòng hộ, vũ khí là một khẩu súng phóng lựu liên thanh 40mm. Roland chui một đầu vào trong đó, khóa cửa lại, điều khiển vũ khí đứng về phía người thuần khiết bắt đầu bắn.

Lần thử này rốt cuộc cũng có hiệu quả.

Dù cho Angela có đến gần lô cốt lần nữa, đối mặt với phạm vi sát thương của súng phóng lựu có tránh cũng không tránh được. Roland liên tiếp bắn lưu đạn vào chung quanh lô cốt, mảnh vỡ bay tán loạn khiến cơ thể nàng bị xuyên thủng thành trăm ngàn cái lỗ, đồng thời đập lên tập thép dày đặc, phát ra tiếng vang binh binh bang bang.

Đáng tiếc, Roland không thể lập tức tìm ra vị trí đối phương phục sinh, sau khi sống lại người thuần khiết cấp tốc lùi vào bên trong góc chết phía cầu thang, né tránh được cú nổ của lựu đạn theo sát phía sau.

Ngay lúc hắn dự định chế tạo ra món vũ khí công thành khác thì trên bầu trời đang dần tối xuất hiện luồng hào quang vạn trượng, trên tầng mây có ánh vàng lập lòe, ánh hoàng hôn bị thay thế bởi luồng ánh sáng chói lọi, tịch dương cũng lộ ra vẻ ảm đạm mờ nhạt.

Cảnh tượng này hình như hắn đã từng trông thấy ở đâu đó.

Trong chốc lát, vô số luồng ánh sáng màu vàng kim rơi xuống nóc tòa nhà dạy học, nháy mắt đã nuốt chửng bóng dáng Roland!

Sau khi lần tử vong thứ năm kết thúc, hắn trông cứ như mới được người ta vớt từ trong nước ra, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cơ bắp chân và cánh tay không kìm được mà run rẩy.

Lô cốt đã bị Ấn Phù Thần Ý thiêu cháy hoàn toàn, nhưng trên mặt đất ngoài từng mảng cháy đen ra cũng không tạo thành tổn thất quá lớn. Chỉ có thể nói, ma lực vẫn có hiệu quả như thế trong một trận đấu, đồng thời còn ngang ngược.

- Từ bỏ đi.

Angela không ngoài dự liệu đã áp sát đến:

- Tinh thần của ngươi đã sắp đến cực hạn rồi, những trận chiến sau đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, ngoại trừ sự đau đớn đến tận cùng ra thì ngươi chẳng chiếm được cái gì cả.

Roland nghiến răng, cố chống đỡ để mình không đổ xuống. Nàng rõ ràng có thể thừa thắng xông lên, tại sao cứ lặp đi lặp lại yêu cầu muốn mình từ bỏ? Chẳng lẽ dùng hết số lần bị giết và chủ động đầu hàng, kết quả đối với nàng cũng khác đi sao?

- Chắc hẳn ngươi cũng rõ, bất kể là tạo vật hay cái chết đều sẽ làm hao tổn tinh thần, tinh thần mà hao hết thì cũng mang ý nghĩa thất bại. Cường độ tinh thần của mỗi người không giống nhau, ngươi có thể kiên trì được đến bây giờ đã ngoài dự liệu của ta rồi.

Nàng nhún vai, nói:

- Thuận tiện nói luôn, ta đã trải qua thời gian hơn hai trăm năm, nếu như tính thời gian linh hồn tồn tại trong chiến trường thì chỉ sợ còn phải hơn gấp đôi. Nói một cách khác, lực tinh thần của ta đủ để chống đỡ cho ta tiếp nhận mấy trăm lần tử vong, cố gắng của ngươi sẽ chỉ khiến bản thân càng thêm tuyệt vọng.

Mấy trăm lần… Đây rốt cuộc là đang phô trương thanh thế hay là thẳng thắn nói ra đây? Chẳng qua, nhìn dáng vẻ điêu luyện thành thạo của nàng, Roland cảm thấy đối phương không hề nói dối.

Còn hắn thì đã không có nhiều tinh lực để hao phí nữa.

Bình Luận (0)
Comment