Kinh nghiệm mà Roland đổi lấy từ năm cái mạng vừa rồi đã khắc sâu vào ký ức, chênh lệch lớn nhất giữa hai bên nằm ở ngay chính bản thân mỗi ngày, vũ khí có uy lực to lớn dễ bị tác động đến mình, còn thành lũy cố định thì lại biến thành bia ngắm của Ấn phù Thần ý. Huống gì đối phương tám chín phần mười hiểu cách thức tạo ra bột tuyết, nếu liều lĩnh áp sát đồng quy vu tận cùng hắn, hoặc trực tiếp nổ sập mái nhà, hắn cũng sẽ bị hao phí nhiều thêm mấy cái mạng.
Nếu như không thể giới hạn sự tự do của người thuần khiết, hắn sẽ thua trận chiến này không thể nghi ngờ gì nữa. Rốt cuộc nên làm sao mới tốt đây?
Một chiếc lồng giam? Mìn định hướng? Lưới điện? Hàng rào laser? Trong lòng hắn liên tục hiện ra đáp án, rồi lại bác bỏ từng cái từng cái một, những thứ này mãi mãi không thể nào cầm chân được Angela. Vị trí sau khi chết có thể là ở nguyên tại chỗ, cũng có khả năng là ở một góc ngẫu nhiên nào đó trên sân thượng. Mà rõ ràng tinh lực của hắn đã đến cực hạn, liên tục chế tạo vật chất tiêu hao không khác gì lãng phí mấy lần phục sinh còn thừa lại. Một khi thất bại, có lẽ lần tiếp theo chính là thật sự chết đi.
Muốn tước đoạt lực hành động của nàng.
Muốn bảo vệ khoảnh sân thượng này nguyên vẹn.
Lại còn phải một hơi giết chết nàng mấy trăm lần…
Chuyện này… có thể không?
Roland hít vào một hơi thật sâu:
- Trong hơn hai trăm năm, rốt cuộc ngươi đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến thế?
- Hơn nghìn lần, hoặc là nhiều hơn, nhưng có lẽ trận chiến để lại ấn tượng trong ta có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Angela trả lời:
- Ý chí của bọn họ còn mạnh mẽ hơn ngươi, nhưng cuối cùng vẫn thua bởi liên tục chết đi. Có rất ít người sẽ đối mặt với kết cục không còn chút hy vọng nào mà lựa chọn tiếp tục bị tra tấn.
Nàng dừng lại một lát:
- Ngươi vẫn muốn kiên trì với cách làm trước đó sao?
- Hy vọng của ta đúng là không lớn, chỉ muốn được thỏa mãn lòng hiếu kỳ trước khi mọi thứ kết thúc, hơn một nghìn lần chiến đấu, ngươi chưa từng thất bại ư?
- Nếu như thất bại, ta cũng sẽ không đứng ở ngay đây.
- Tại sao chứ?
Roland chậm rãi ngồi xuống, tiết kiệm chút ít thể lực của mình:
- Chẳng lẽ không có ai tưởng tượng ra được một vùng toàn dung nham hay vùng biển sâu gì trước khi ngươi chưa kịp thu hoạch được lực tinh thần khổng lồ như thế, dựa vào tinh thần mạnh mẽ hơn để chiến thắng ngươi sao?
- Ý tưởng này không tính là mới mẻ gì, đáng tiếc là không ai có thể làm được đến thế.
Angela bước đến trước mặt hắn:
- Chỉ thay đổi địa điểm chúng ta có mặt, hao phí lực tinh thần không khác gì chết đi, thế mà lại còn vọng tưởng thay đổi toàn bộ thế giới sao? Chỉ có thần minh mới có thể làm được như thế thôi.
- Thế giới của ta không có thần minh. - Hắn tiếc nuối, nói.
- Nên ngươi quyết định từ bỏ ư?
Người thuần khiết nhấc cằm của hắn lên:
- Vậy ngươi thần phục ta, quay trở về cùng ta đi.
- Xin lỗi.
Roland mỉm cười, hai tay đặt lên hai bên vai Angela, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra:
- Ta vẫn muốn thử lần nữa.
Angela đứng dậy rút vũ khí ra, nhưng lại phát hiện khoảng cách giữa hai người đang liên tục kéo ra xa.
Vẻ mặt của nàng thay đổi, muốn lao thẳng đến nhưng rất nhanh đã nhận ra, dù nàng có phát lực như thế nào cũng không thể tiếp tục tiến lên được chút nào. Dù có dùng tốc độ nhanh nhất để chạy, cơ thể vẫn lùi về sau như cũ! Angela cúi đầu xuống, mặt đất trên sân thượng chẳng biết từ khi nào đã trở thành mặt gương bóng loáng.
Nhưng nó lại trái ngược so với những gì nàng biết, dù mặt đất có bóng loáng như vậy, nàng vẫn không bị trượt chân. Mặc kệ nàng có làm động tác gì, cơ thể vẫn đứng im tại chỗ như trước, dường như đã bị đóng đinh cố định trên mặt đất vậy.
- Xem ra, lực hành động khủng bố của ngươi hình như không còn dùng được nữa.
Roland mở miệng nói:
- Mất đi sự bổ trợ từ lực ma sát, dù ngươi có là quái vật cũng không thể nào tiếp tục tiến lên trước một bước.
- Ngươi đã làm gì rồi?
Angela rướn người đến, dùng cả tay chân, nhưng bất kể là giảm tốc hay là thay đổi phương hướng cũng đều không làm được.
- Chỉ là thay đổi nho nhỏ đối với chiến trường mà thôi.
Hắn đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn:
- Xem ra chỉ cần sự thay đổi không lớn, lực tinh thần cần phải tiêu hao cho việc thay đổi môi trường cũng sẽ không đến mức thái quá một cách bất thường. Đúng rồi, ngươi từng nghe nói đến định luật quán tính chưa?
- Quán tính…?
- Khi một vật thể không chịu tác dụng của ngoại lực, nó vẫn sẽ đứng im tại chỗ hoặc chuyển động thẳng đều mãi mãi. Đương nhiên, ngươi cũng có thể gọi nó là Định luật 1 Newton.
Trong lúc nói chuyện, Roland chạm vào lan can trên sân thượng, tiếp đó, mặt đất dưới chân hắn xảy ra biến hóa mãnh liệt!
Dàn khung sắt thép sinh trưởng từ dưới đất, không hề đứt đoạn, kéo dài hướng thẳng lên bầu trời. Sau đó miếng kim loại mỏng kéo dài lên theo, bọc dàn khung kim loại kia lại. Rất nhanh đã xuất hiện một bút tháp phát ra hào quang lạnh lẽo xuất hiện sau lưng Roland. Mỗi một tầng đều bị chia đều thành mười mấy hình chữ nhật, nhìn từ xa xa trông như một khối rubic bị kéo dài. Chính giữa mỗi một ô chữ nhật đều duỗi ra một ống thép rỗng ruột đen nhánh, chỉ thẳng về phía Angela còn đang trượt đi với vận tốc đều.
- Bây giờ đến lượt ta.
Angela đã ý thức được điểm không ổn, nàng giơ cao trường đao lên, ánh hào quang vàng kim lại thoáng hiện lên.
Nhưng lần này tốc độ Roland lại nhanh hơn.
Gần một trăm ống thép đồng loạt phát ra tiếng gào thét, thuốc nổ bốc cháy trong nháy mắt khiến bầu không khí nóng lên cả 1000 độ. Không khí giãn nở mãnh liệt sinh ra áp suất cao, thúc đẩy đạn pháo bên trong ống thép vọt ra khỏi đường ống thép, với vận tốc 1900m/s mạnh mẽ lao về phía người thuần khiết. Tiếng nổ đinh tai nhức óc, trên nóc tòa nhà dạy học phát ra vòng sáng chói, sân trường vừa chìm vào bóng tối chỉ trong chốc lát đã bị chiếu sáng như ban ngày!
Trăm tỷ bệ pháo, nghìn tỷ đốm sáng!
Bầu trời đêm bị ánh lửa thắp sáng, đó là đom đóm đang vỗ cánh bay lượn, điểm sáng lít nha lít nhít trong đêm tối tạo thành những đốm sáng chói mắt, chúng giao lấy nhau, sắp xếp trật tự theo trận địa đã được người mở đường bày sẵn trước. Đám đom đóm cố gắng vỗ cánh mình, phát ra âm thanh bén nhọn, tựa như đang công khai thể hiện với thế giới này rằng mình đã đến.
Sau đó bọn chúng rơi đùng đùng xuống đất.
Trong nháy mắt đó, ánh sáng đom đóm phóng đại thành gấp mấy vạn lần, cơ thể của chúng hóa thành từng mảnh vỡ nóng rẫy, văng ra tứ tung… Ngay sau ánh hào quang lóa mắt này tỏa ra chính là tiếng nổ vang xé rách cả trời đất, cùng với tiếng kêu thét của bầu trời đan xen nhau, tiếp nối thành một. Chỉ là Roland đã không thể nào nghe thấy được bản xô- nát mà mảnh kim loại và thuốc lẫn xen lẫn nhau tọa thành. Vào lúc tòa bút tháp màu đen kia phun ra ngọn lửa lần đầu tiên, màng nhĩ của hắn đã bị sóng âm cực cao làm rách. Họng pháo to lớn như thế gầm thét thỏa thuê dưới người hắn, bầu không khí nóng rực vừa khiến hắn cảm thấy gương mặt đau rát, vừa thoải mái vô cùng.
Đứng thẳng bên trên tòa bút tháp, thế giới này đã trở nên hoàn toàn khác biệt.
Toàn bộ sân thượng giống như bị chia cắt thành các ô cờ, mỗi khối hình vương đều có đạn pháo trút xuống, hắn nhìn thấy người thuần khiết bị dòng khí lưu từ vụ nổ hất tung lên, lăn lộn như chiếc lá rụng trong cơn bão tố. Dưới hỏa lực, bất cứ sinh mệnh nào cũng không thể sống sót. Ngay sau khi nàng hồi sinh, đom đóm tử vong đã nối đuôi theo tới, một lần nữa nuốt chửng nàng. Nàng cũng không cách nào tránh né được, trên mặt đất không có lực ma sát, dù là thay đổi phương hướng hành động của mình cũng không thể làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn vô số quầng sáng kéo đuôi nhau mà tới, gào thét rơi lên người nàng.
- Chuyện này không thể nào!
Angela khó tin, hét to:
- Ngươi không thể nào vô căn cứ sáng tạo nên đồ vật không tồn tại được, thứ này… hoàn toàn không thể nào tồn tại được!
Sau khi chịu đựng vô số hỏa lực đổ xuống xối xả, mặt đất vẫn bằng phẳng trơn bóng như cũ, không nhìn thấy một vết cắc nào, dường như đom đóm bay trên bầu trời kia không hề liên quan gì đến nó vậy. Nó còn bóng loáng hơn gương, cứng rắn hơn sắt thép, thứ này không thể nào tồn tại mới phải! Người thuần khiết điên cuồng kêu gào.
Dù không nghe thấy giọng nói của nàng, Roland cũng có thể đoán được cảm nhận của nàng. Hắn đúng là không thể nào tự biến chính mình thành siêu nhân, nhưng có thể tạo ra sức mạnh không thua gì siêu nhân.
Hắn biến đổi khoảng cách giữa các nguyên tử ở tầng ngoài mặt đất.
Nguyên tử nhờ vào lực tác dụng lẫn nhau mà kề sát nhau, giống như binh sĩ xếp hàng, xếp thành một nhóm chỉnh tề ngay ngắn. Như thế mặt ngoài nhìn thấy gần như trơn bóng đến tuyệt đối, đồng thời còn có được cường độ không thể tưởng tượng nổi, viên kim cương với cấu trúc tứ diện trước mặt nó chỉ mềm mại như nước.
Hành động của Angela hoàn toàn bị trói buộc, nàng không thể nào chạy thoát được, không thể nào tránh né được, chỉ có thể buông thả chính mình trước bão hỏa lực. Việc này không hề liên quan gì đến ý chí, mà là sự cách biệt về tri thức.
Mấy lần nàng muốn khởi động Ấn Phù Thần Ý, nhưng hỏa lực liên tục không ngừng khiến nàng không hề có bất cứ cơ hội thở dốc nào, dần dà, Angela không còn cách nào duy trì dáng vẻ của mình được nữa.
Giọng nói của nàng vang lên trong đáy lòng Roland.
Một lúc lại biến thành lời cầu xin của Garcia.
Tiếp theo là tiếng quát của Wimbledon đệ tam.
Nhưng Roland vẫn bình thản như không.
Hắn đáp lại trong lòng.
Trong tiếng gào thét đến khàn giọng của Angela, ánh sáng màu lam chói mắt trong chốc lát đã chiếu rọi toàn bộ bầu trời đêm.
Sau đó, thế giới nổ tung.