Trong cuộc đời Nightingale chưa từng cảm thấy tự trách và hối hận thế này.
Nàng từng cho rằng chỉ cần mình cứ cận kề bên cạnh Roland thì sẽ không có kẻ nào có thể tổn thương đến hắn.
Nhưng hiện giờ nàng vẫn toàn vẹn đứng trong phòng ngủ ở tòa thành trấn U Cốc, từ đầu đến chân chẳng hề trầy trụa tí gì, còn Roland thì lại nằm ở trên giường, bất tỉnh nhân sự.
Trong cơ thể của hắn không nhìn thấy bất cứ phản ứng ma lực nào, lục phủ ngũ tạng vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, không cùng loại với lời nguyền rủa trông như đang ngủ, cũng không phải năng lực trực tiếp gây sát thương, phá hỏng nội tạng, đến cả Akesha kiến thức rộng rãi còn nhìn không ra loại năng lực này thuộc loại nào và cách phá giải ra sao.
Các phương pháp đánh thức thông thường đều đã dùng hết, nhưng vẫn không có tác dụng, Roland không hề phản ứng chút nào đối với kích thích từ bên ngoài. Nếu như không phải hắn vẫn còn hô hấp và có nhịp tim, chỉ sợ chẳng khác gì với chết.
Bây giờ cuối cùng nàng cũng hiểu lời khuyên của Akesha.
Trước năng lực của phù thủy, không có sự an toàn tuyệt đối.
Đáng tiếc, nàng nhận ra đã muộn màng.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Lightning đẩy cửa phòng ra, lớn tiếng nói:
- Người thuần khiết kia tỉnh lại rồi!
Phù thủy trong phòng lập tức đứng bật dậy.
- Mọi người đừng nóng vội, chạy đến đó tìm hiểu như ong vỡ tổ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Wendy mở miệng nói:
- Vả lại, chúng ta còn không rõ năng lực của nàng, vì lý do an toàn, vẫn nên đến hỏi tiểu thư Akesha và Nightingale rõ ràng tình hình thì tốt hơn.
Là tiền bối kiêm chị em thân thiết đáng tin cậy, giọng nói bình tĩnh của nàng giúp mọi người thoáng bình tĩnh lại.
Nightingale hít vào một hơi thật sâu, gật đầu với Wendy:
- Giao cho ta đi.
Sống kiếp sống đào vong trong nhiều năm, nàng biết rõ tâm trạng tiêu cực trước thế cục đổi thay không có bất kỳ chỗ lợi nào, nhất là khi thân đang trong thời khắc mấu chốt này, nàng tuyệt đối không thể bởi vì phạm phải sai lầm lớn mà trốn tránh trách nhiệm của bản thân.
Nàng nhất định phải đưa bệ hạ Roland trở về.
- Chúng ta đi thôi. - Akesha thở dài.
Khi rời khỏi phòng, Nightingale không kìm được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Anna ngồi im không nhúc nhích ở đầu giường, ánh mắt nàng vẫn nhìn chăm chú vào Roland như cũ, dường như tất cả mọi thứ đều không thể thu hút sự chú ý của nàng được nữa.
Cảm giác áy náy trong lòng càng trở nên mãnh liệt hơn.
…
Một căn phòng ở tầng trệt của lâu đài đã được người hầu cải tạo thành phòng giam giữ đặc biệt, phía sau bốn bức tường đều bị khảm vào mấy chục viên đá thần phạt, hình thành nên tầng tầng lỗ thủng màu đen chồng chất, tạo thành lồng gian cản trở năng lực. Chỉ có đứng ở trung tâm của căn phòng mới có thể điều động ma lực.
Tất nhiên Nightingale biết đối tượng các nàng phải thẩm vấn là ai.
Sau khi cuộc đại chiến kết thúc, binh sĩ của Đệ Nhất Quân tìm được bên trong hố đất hình vuông của chiến hào số ba ba người thuần khiết còn sống, một người kiệt sức, một người hôn mê, chỉ có duy nhất một người tỉnh táo thì toàn thân run lẩy bẩy. Biết được từ miệng nàng, ẩn náu bên dưới lồng đấ có tất thảy năm người, theo thứ tự gồm có Angela, Isabella, Hắc Sa, Maggie và Vanilla. Mà người cuối cùng, cũng chính là nàng.
Theo như những gì Vanilla khai ra, nàng và Maggie chỉ phụ trách xác nhận vị trí của bệ hạ Roland và đưa ba người khác xâm nhập vào chiến trường, những chuyện còn lại thì không biết nhiều. Còn về phần Angela, Isabella và Hắc Sa là người thuần khiết trực thuộc dưới sự quản lý của Giáo hoàng, địa vị tương đương với Đại chủ giáo, năng lực thuộc phạm vi cơ mật của Giáo đình, có rất ít người biết rõ tường tận. Bây giờ Hắc Sa đã chết, Angela biến mất không rõ tung tích, điểm đột phá duy nhất chỉ còn lại Isabella.
Mà nguyên nhân Isabella hôn mê, sau khi kiểm tra phát hiện là do ma lực hao cạn dẫn đến đánh mất ý thức, chỉ cần chờ một hai ngày là có thể tự nhiên hồi phục. Mặt khác còn tìm được một mảnh ấn phù kỳ lạ bị không nguyên vẹn trong tay nàng. Chẳng qua vì ma thạch bị hủy hoại hoàn toàn, Akesha cũng không cách nào nhận ra được rốt cuộc nó là ấn phù gì.
Kết quả không ngờ là Isabella ngủ một giấc năm ngày, trong thời gian này Nightingale đợi chờ đến mức lòng như lửa đốt, hận không thể dùng dao cưỡng ép đối phương thức dậy. Nếu không phải có Wendy khuyên can, rất có thể nàng đã làm như thế.
- Là ngươi phát hiện nàng tỉnh lại à? - Akesha hỏi Lightning.
Cô gái nhỏ lắc đầu:
- Nàng tự tỉnh lại. Đến phiên Ashes kiểm tra, nàng đã an vị ở đầu giường, còn nói với chúng ta rằng nhà giam thế này chẳng có nghĩa lý gì với nàng cả.
Sắc mặt Nightingale sa sầm:
- Nàng đang thách thức chúng ta đấy à?
- Đợi chút nữa hỏi là biết thôi.
Akesha bình tĩnh tiếp lời.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp trấn giữ của Đệ Nhất Quân, hai người đi vào một căn phòng nhỏ hẹp, trong phòng không có cửa sổ, trên đỉnh đầu treo bó đuốc phát ra ánh sáng mờ mờ. Bên trong căn phòng ngoại trừ một chiếc giường gỗ dựng thẳng cùng với một cái bàn thấp ra thì không còn gì cả.
Người thuần khiết an vị trên đầu giường không động đậy, mái tóc xoăn rủ xuống hai bên vai bị ánh lửa chiếu lên thành màu vàng đỏ, trên người vẫn mặc bộ thần quan bào nhuốm máu tươi, bụi đất trên mặt đã khô lại thành từng đốm vàng.
- Xem ra Angela đã hoàn toàn thất bại.
Nightingale còn chưa mở miệng hỏi thì đối phương đã chủ động phá vỡ sự im lặng.
- Từ đầu đến cuối, nàng vẫn không thể trở thành đứa con cưng của thần …
- Con cưng của thần? - Nightingale nở nụ cười lạnh lùng.
- Yên tâm, ta sẽ nói cho các ngươi biết tất cả mọi chuyện.
Dường như Isabella không nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của nàng, khẽ giọng thở dài:
- Sau đó… tùy ý các ngươi xử trí.
Thái độ của người thuần khiết làm Nightingale không nhịn được giật mình, bởi vì nàng có thể phân biệt được đối phương có nói thật hay không.
Chẳng qua bây giờ nhận thua có phải đã quá muộn rồi không.
- Trước đó không phải ngươi đã tuyên bố lồng giam này không giam giữ nổi ngươi sao? Bây giờ lại quyết định chịu thua à?
- Năng lực của ta là tiêu trừ tác dụng của đá thần phạt, chỉ cần có không gian thi triển thì có nhiều thần thạch hơn nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Isabella chậm rãi nói:
- Nhưng trừ việc đó ra, ta đã không thể xuyên thủng vách tường được nữa, cũng không cách nào di chuyển trong lòng đất được. Nên các ngươi cũng không cần phải chuẩn bị cho ta một căn phòng đặc biệt thế này.
- Năng lực của ngươi có thể gây ảnh hưởng đến đá thần? - Akesha kinh ngạc, nói.
- Chúng nó trông tựa như từng cái lỗ màu đen sâu không thấy đáy, nhưng không sai…
Isabella nói thẳng:
- Ta có thể tiêu trừ chúng.
- Ý của ngươi là đá thần mà bệ hạ Roland đeo mất đi hiệu lực, là do một tay ngươi tạo thành? - Nightingale siết hai tay thành nắm đấm.
- Lúc đó ta không có lựa chọn nào khác, Angela đã được thần minh che chở, nàng tin tưởng vững chắc rằng trong hai người chỉ có một người có thể nhận được nụ cười của thần.
Akesha lẳng lặng đè tay của Nightingale lại:
- Người khiến bệ hạ Roland hôn mê bất tỉnh chính là Angela sao? Năng lực của nàng là gì?
- Hôn mê bất tỉnh?
Isabella hơi cau mày:
- Chiến trường linh hồn chắc hẳn có thể phân ra thắng bại trong nháy mắt, nếu như Roland không biến thành Angela ngay lập tức, điều đó có nghĩa Angela thôn phệ thất bại. Chẳng lẽ bởi vì hắn không thể nào tiếp nhận được lượng ký ức khổng lồ như thế nên mới dẫn đến việc không thể nào thức tỉnh được?
Nightingale và Akesha liếc nhìn nhau:
- Chiến trường linh hồn?
- Đúng thế.
Isabella trầm giọng nói:
- Đó là cuộc chiến tinh thần và ý chí, kẻ thất bại mất đi tất cả, còn bên thắng… thu hoạch được tất cả mọi thứ. Từ sau khi Angela thức tỉnh thành phù thủy, chưa từng thất bại trong cuộc chiến linh hồn, cả người thường và phù thủy mà nàng thôn phệ lên con số hàng nghìn, ngoại trừ ký ức và tri thức của bọn họ ra còn có tuổi thọ dài đằng đẵng của bọn họ… Đến tận bây giờ, nàng đã sống hơn hai trăm năm.
Nói đến đây, Isabella tỏ vẻ đau thương nhắm mắt lại:
- Ta chưa từng nghĩ rằng nàng sẽ thua trong tay một Vương tử người phàm.