Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 632

Chương 632
Chương 632

Ánh sáng xuyên qua màn đen tối tăm, sau khi tầm mắt mơ hồ thích ứng với ánh sáng, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là trần nhà trắng như tuyết, qua mất mấy giây Roland mới thoát khỏi tình trạng choáng váng do vừa mới tỉnh dậy, theo tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng hơn hắn cảm thấy có gì đó sai sai.

Đây rốt cuộc là nơi nào?

Hắn ngồi bật dậy, nhờ vậy mà hắn mới phát hiện bản thân vậy mà lại ngủ trong một căn phòng có thiết kế hiện đại, dưới người là chiếc giường mềm mại, đầu giường đặt đèn bàn và khăn giấy, bên kia là tủ quần áo màu đỏ nâu. Ánh mặt trời chói mắt xuyên qua khung cửa sổ lá sách, rải đều lên ga giường và trên cánh tay hắn, mơ hồ nóng dần lên.

Chết tiệt! Chẳng lẽ trận đấu này còn chưa kết thúc?

Cảm giác buồn ngủ trong lòng Roland nhất thời biến mất không còn chút vết tích, hắn từ trên giường lăn xuống, đưa tay ra muốn triệu hồi khẩu súng phòng thân, nhưng đợi nữa ngày, trong tay vẫn trống không.

Trong lòng hắn không khỏi trầm xuống.

Chẳng lẽ... Quy tắc của chiến trường lại thay đổi?

Vậy thì phiền toái rồi, chiếu theo thân thủ và tốc độ của người thuần khiết, bản thân tay không tấc sắt thì chỉ có thể chịu đòn.

Hơn nữa, cảnh tượng chiến đấu trên lôi đài khắc sâu trong trí nhớ? Hắn hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng nào về căn phòng đáng chết này cả!

Roland rón rén đi tới trước cửa phòng ngủ, dán lỗ tai lên cửa lắng nghe trong chốc lát, ngoài cửa truyền tới thanh âm đứt quãng, giống như có người đang nói chuyện.

Hắn dè dặt nắm lấy chốt cửa, mở cửa phòng ra thành một kẽ hở nhỏ, bên ngoài là một căn phòng rộng rãi, nhìn cách trưng bày giống như một phòng khách. Bên cạnh ghế sofa trống rỗng, chiếc quạt cũ kỹ quay đều đều phát ra tiếng ông ông vang vọng. Trước sofa đặt một chiếc bàn trà nhỏ và một chiếc tivi treo tường, không ngừng lóe lên hình ảnh, tiếng nói chuyện chắc là truyền ra từ đó.

Trừ những thứ này ra, trong phòng khách không một bóng người.

Tình huống này có phần quá quỷ dị.

Roland hít sâu một hơi, chậm rãi đi vào phòng khách.

Trên quạt buộc một sợi ruy băng đỏ đang không ngừng tung bay theo gió, từng đợt gió lạnh khiến tinh thần hắn không kiềm được chấn động một phen, lúc này hắn mới chú ý đến cảm giác oi bức trong phòng, mà tiếng ve kêu không ngừng vang vọng ngoài trời cũng có nghĩa rằng thế giới này đang vào độ thời tiết giữa hè.

Sofa vẫn còn mấy tờ tạp chí vứt loạn. Roland tiện tay cầm một quyển lên lật một trang, nội dung trên đó là tin tức thời thượng và tinh tọa bói toán, phong cách vô cùng non nớt, giống như chỉ viết ra cho mấy bé gái chưa đủ lông đủ cánh xem.

Chân mày hắn nhíu càng sâu hơn.

Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, hắn cũng sẽ tuyệt đối không mua thể loại sách này, căn phòng này hiển nhiên không thuộc về hắn.

Ngay tại lúc này, tin tức truyền đến trong tivi hấp dẫn sự chú ý của Roland.

- Chạng vạng hôm qua, trường đại học tại thành phố chúng ta đã xảy ra sự cố phát nổ không rõ nguyên nhân, một tòa nhà dạy học lâu đời bị phá hủy, từ hình ảnh tại hiện trường có thể thấy rằng toàn bộ đỉnh của tòa nhà đã sụp đổ hoàn toàn, trên mặt đất khắp nơi đều trải đầy các mảnh thủy tinh vỡ nát, đến tột cùng là thứ gì đã gây ra tất cả mọi thứ này? Bây giờ, chúng ta sẽ liên hệ với ký giả tại hiện trường.

Hắn không nén nổi há to miệng, hoàn toàn không dám tin tưởng vào mắt mình....

- Chào buổi chiều mọi người, hiện tại vị trí ta đang đứng chính là bên cạnh tòa nhà dạy học nơi xảy ra vụ nổ.

Chỉ thấy một ký giả nữ xuất hiện trên màn hình, mà bối cảnh các tòa cao ốc phía sau chính là chiến trường hắn và Angela đã chiến đấu!

- Theo như người chứng kiến tận mắt, lúc đó có tiếng nổ liên tiếp không thôi, ánh lửa chiếu sáng nửa bầu trời. Nhưng may mắn thay, bởi vì hiện tại là kỳ nghỉ hè nên trong sân trường cũng không có nhiều học sinh, vì vậy không có thương vong bất kỳ nhân viên nào. Trước mắt cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ trường học, học sinh ở lại trường đã được dời đến quá trọ gần đó, do thầy cô thống nhất chăm sóc. Nhưng mà đến hiện tại vẫn chưa tra ra được nguyên nhân của vụ nổ.

- Ngươi có ý kiến gì về sự cố này không?

- Chỉ có thể nói vô cùng kỳ quặc, mọi người đều biết, trường học không thể nào lắp đặt các đường ống dẫn khí đốt thiên nhiên, huống chi trung tâm của vụ nổ lại ở tầng cao nhất.

Nữ ký giả nói một hơi dài.

- Có người nói là do máy bay rơi vỡ, cũng có người cho rằng là thiên thạch cỡ nhỏ, thậm chí còn có giải thích là do người ngoài hành tinh đáp xuống, bất kể như thế nào, một khi cảnh sát cho ra kết luận xác thực nhất ta sẽ lập tức đưa tin.

- Cám ơn, Người dẫn chương trình gật đầu một cái,

- Mời tiếp tục xem tin tức tiếp theo. Mùa hè chói chang, nóng bức khó chịu, các bạn học sinh hẳn đã hưởng thụ nhiều cuộc sống của kỳ nghỉ dài, và không cần phải tham gia các lớp học bổ túc. Phòng giáo dục thông báo cấm các hành vi mở lớp dạy bổ túc, nếu các vị phát hiện tình huống tương tự, hãy gọi báo đến số điện thoại....

Roland hoàn toàn không nghe lọt tai các nội dung phía sau, đầu hắn quẩn quanh toàn là cảnh tượng trường học sụp đổ, cuộc chiến linh hồn không phải chỉ là một trận đánh ảo cảnh sao! Sao có thể như thế?

Đứng ngẩn ngơ hồi lâu, hắn bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, vội vàng chạy đến trước cửa phòng khách, hắn mở cửa chống trộm, một trận hơi nóng nhất thời tràn ngập trong nhà.

Trước mắt hắn xuất hiện một thành phố hiện đại!

Xa xa cao ốc nằm san sát bên nhau, liên kết lại thành một rừng cây bê tông rậm rạp, cách đó không xa là đường phố nhộn nhịp, xe và người đi đường tới lui không ngừng; mà vị trí hắn đứng có lẽ là trên đường của một tòa nhà, quay đầu nhìn lại cánh cửa chất lượng rõ ràng hơi thấp, trên đó có treo một tấm bảng màu vàng ở giữa ghi số 0825, nếu như hắn không hiểu sai thì đây chắc là chỉ phòng hai mươi lăm tầng tám.

- Phiền tránh ra một chút, đừng cản trở hành lang được không?

Roland sững người, hắn quay đầu lại, phát hiện cửa phòng nhà hàng xóm không biết đã mở ra từ khi nào, một người đàn bà trung niên nóng nảy đang nhìn hắn chằm chằm, cho đến khi hắn nghiêng người tránh, đối phương mới hừ lạnh một tiếng đi ngang qua bên người hắn, đồng thời trong mũi ngửi được mùi nước hoa rẻ tiền nồng nặc.

- Thiệt tình, ban ngày không làm việc thì cũng thôi đi, còn mặc áo lót quần đùi chạy khắp nơi, tuổi tác đã cao rồi còn không biết mất mặt.

Đối phương làm như đang tự mình lẩm bẩm, nhưng lời nói vừa đúng có thể lọt vào tai Roland, loại kỹ năng này các nàng đã làm nhiều thành quen.

Roland vào lại trong nhà, đùng một tiếng đóng cửa lại.

- Angela! Ngươi cút ra đây cho ta!

- Đừng lãng phí thời gian trốn trốn tránh tránh!

- Đây chính là trò lừa bịp người mới thiết kế đúng không? Đem ký ức trong đầu ta chắp vá lung tung?

- Buồn cười chết đi được, chẳng qua chỉ là ảo cảnh mà thôi!

Hắn hét nữa nhày, trong phòng vẫn không có bất cứ động tĩnh nào.

Roland cầm lấy ly thủy tinh đặt trên bàn trà, hung hăng đập lên mặt tường, chiếc ly trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Đây chính là phương pháp mà ngươi sẽ không bỏ qua cho ta sao? Hắn cười nhạt trong lòng, muốn vĩnh viễn giam cầm ta trong mảnh ý thức này? Ngươi không giam nổi ta, Angela!

Hắn không chút do dự, lập tức triển khai hành động.

Giả như trận này tương tự như ảo cảnh của cuộc chiến linh hồn, hắn nên làm thế nào mới có thể thoát thân?

Tự sát nhất định là lựa chọn cuối cùng, Roland quyết định trước tiên làm từ việc đơn giản nhất lên chế tạo “nhất khởi trụy lạc”.

Hắn dọn vài cái ghế đến, xếp từng cái từ nhỏ đến lớn chồng lên nhau, lưng ghế đối mặt với sofa, như vậy cho dù thất bại cũng không đến nổi bị thương.

Sau khi hoàn tất bố trí, hắn giẫm lên cái ghế đang không ngừng lay động, từ từ leo lên đến điểm cao nhất, lúc này đỉnh đầu hắn dường như sắp đụng đến trần nhà, nếu xoay lưng ngã xuống quả thật có hơi dọa người.

Chẳng qua như hiện tại ngay cả chết Roland cũng đã trải nghiệm qua, cùng lắm là đổi cách chết khác mà thôi, chút ít chướng ngại tâm lý này không làm khó được hắn.

Ngay lúc hắn đang không ngừng lắc lư ghế, ngoài cửa lớn vang lên âm thanh mở khóa cửa.

Chẳng lẽ là chủ nhân thật sự của căn phòng này trở về?

Hắn còn chưa kịp ổn định thân thể, những cái ghế chồng lên nhau đã ầm ầm ngã xuống.

Lúc hắn tay chân luống cuống rơi xuống, cố hết sức quay đầu nhìn thì thấy một từ ngoài cửa bước vào một cô bé, đeo trên vai một chiếc ba lô, tuổi tác khoảng chừng mười một mười hai tuổi, nhưng nhìn đến mái tóc dài tuyết trắng và đôi mắt đỏ nhạt giúp hắn lập tức nhận ra đối phương!

Angela!

Mà hiển nhiên nàng cũng nhìn thấy Roland, đồng thời lộ ra biểu tình kinh ngạc.

- Ngươi đang làm gì thế!? Chú - -

Cảnh tượng bất chợt thay đổi, thế giới dường như đảo lộn, người Roland chợt giật bắn lên, hắn thở hắt ra, cảnh tượng quen thuộc trong phòng lần nữa tái hiện trong mắt hắn.

Tường đá màu xám tro có một vết nứt thật nhỏ, rèm cửa sổ thiên nga bằng nhung dày dặn, và cả ma thạch lẳng lặng phát ra ánh sáng...

Nơi này là... Thành Neverwinter?

- Loảng xoảng.

Tiếng chậu gỗ rơi xuống đất vang lên.

Roland nhìn theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy Anna kinh ngạc đứng yên tại chỗ, chậu hoa rơi dưới đất xoay tròn mấy vòng, nước nóng bên trong nghiêng đổ ra làm ướt phần lớn tấm thảm.

Sau đó cô gái bay nhào về phía hắn.

Bình Luận (0)
Comment