Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 633

Chương 633
Chương 633

- Ngươi gầy đi rồi...

Ôm chặt nhau hồi lâu, Roland vuốt ve đôi má nàng nhẹ giọng nói.

Ánh mắt Anna vẫn như mặt hồ trong suốt, mặc dù nổi lên gợn sóng nhưng trong con ngươi màu xanh vẫn phản chiếu rõ ràng bóng dáng hắn. Chỉ là thân thế của cô bé rõ ràng gầy đi rất nhiều. Cách lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được xương cột sống hơi nhô lên sau lưng nàng, xương quai xanh dưới cổ gồ lên rất nhiều, gương mặt cũng không mượt mà giống như trong trí nhớ.

- Xin lỗi vì đã khiến ngươi lo lắng.

Ngửi mùi hương tản mát ra từ trên người nàng, đáy lòng Roland dâng lên sự bình tĩnh đã lâu không thấy. Rõ ràng chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, lại giống như đã cách cả thế kỷ.

Anna lắc lắc đầu, nàng lau giọt nước tuôn chảy lên cổ áo Roland,

- Ngươi tỉnh lại là được rồi.

- Ta hôn mê đã bao lâu rồi? Ba ngày... Một tuần?

Nhìn thấy Anna đã gầy đến mức này, hắn không dám xác định điều gì.

- Hơn một tháng.

Roland sửng sốt:

- Cái gì?

- Chính xác hơn là một tháng hai mươi hai ngày.

Nhìn biểu tình đờ đẫn của hắn, Anna không kiềm chế được cười phá lên,

- Hiện tại đã vào thu, ngươi không phát hiện ngay cả rèm cửa sổ cũng đã đổi mới sao?

Bản thân hôn mê gần hai tháng? Hắn không dám tin chuyển động tay và vai, lại lặng lẽ cuộn tròn ngón chân, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác trúc trắc nào.

- Vậy ta... làm sao ăn được?

- Ngươi không có ăn

Anna tựa vào đầu vai của hắn, hai tay nắm thật chặt quần áo trên người hắn, tựa như sợ hắn lần nữa ngủ mê man,

- Có người thay thế ngươi ăn.

- Hả... Việc này cũng có thể thay thế sao?

- Là năng lực của phù thủy Hội Răng Máu, nàng trồng một loại cộng sinh trên người ngươi, bình thường chỉ cần ăn thêm một phần thức ăn là được.

Lại còn có thể sử dụng như vậy! Roland từ đáy lòng chặc chặc hai tiếng cảm thấy kỳ lạ, loại quan hệ cộng sinh này hiển nhiên không chỉ là duy trì sinh mạng, xem từ tay chân bắp thịt không có chút héo rút, có thể thấy loại thuật này tương đương với việc liên kết hoàn toàn hai cá thể với nhau, cùng dùng chung một hệ thống tuần hoàn.

Sau một phen cảm thán, hắn nghiêng đầu nhìn chậu gỗ trên mặt đất,

- Mấy ngày nay thật phiền cho ngươi vì đã chăm sóc ta.

Không nghi ngờ gì nữa, thời gian ngủ mê mang dài như vậy, trên người hắn vẫn sạch sẽ khô ráo tất nhiên là do có người thường xuyên giúp hắn tẩy rửa và thay quần áo. Đây là quá trình rất rườm rà, muốn tiếp tục ngày ngày làm thì người này đương nhiên không thể thiếu kiên nhẫn và tình yêu.

- So với những việc ngươi đã làm, những chuyện này vốn không là gì cả, Anna nhẹ giọng nói,

- Ngươi đã thực hiện lời hứa với phù thủy, đánh bại đại quân Giáo hội, bây giờ mỗi chị em trong toàn bộ Liên minh phù thủy đều sẵn sàng trả giá tất cả vì ngươi, coi như không có ta cũng sẽ có người tranh giành đến chăm sóc ngươi.

- Nhưng ta càng hy vọng người đến là ngươi.

Roland nhìn nàng, cúi đầu hôn nàng.

Qua thật lâu sau, hai người mới lưu luyến không nỡ tách ra, hai má Anna nổi lên một ráng mây hồng,

- Đúng rồi, ta phải nhanh chóng báo cho mọi người, bọn họ chờ đợi ngày này đã lâu.

- Không tiếp tục sao? Roland nở nụ cười xấu xa.

Nàng không tự giác nghiêng đầu sang,

- Ngươi mới vừa tỉnh, trước tiên nên an dưỡng đã....

- Nhưng ta cảm thấy sức lực đầy mình.

- Vậy cũng không được,

Anna giơ tay lên đấm cho hắn mấy quyền, tiếp theo nàng xoay người nhặt chậu gỗ lên, đi một bước quay đầu ba lần lết đến cửa phòng ngủ:

- Ta lập tức quay lại.

- Ta ngủ đủ nhiều rồi, yên tâm đi.

Roland cười nói với nàng.

Chờ Anna đóng cửa phòng lại, hắn mới nhíu chặt lông mày.

Tại sao hắn lại hôn mê thời gian dài như thế? Chẳng lẽ có liên quan đến cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi nhìn thấy trong giấc mơ?

Trong lòng hắn mơ hồ có hơi bất an,

Theo lẽ thường, sau khi tỉnh mộng, nội dung trong giấc mơ sẽ nhanh chóng phai nhạt, thậm chí không qua một ngày đã quên đến không còn một mống, nhưng cho tới bây giờ, hắn vẫn nhớ rõ ràng tất cả những gì xảy ra trong mộng.

Bé gái mười một mười hai tuổi kia, có thật là Angela không?

Nàng tại sao lại gọi hắn là chú?

Hơn nữa bộ dạng khiếp sợ kia, nhìn sao cũng không giống như đang giả vờ.

Càng nghĩ lại Roland càng cảm thấy không chỉ có một hai điểm kỳ lạ.

Thành phố trong mơ tuyệt đối không phải nơi hắn sinh sống trong kiếp trước, trường học xuất hiện trong tivi tuyệt đối là chứng minh có hiệu lực nhất, trường đại học kia hẳn được xây dọc theo núi, thuộc về một bộ phận của khu vực danh lam thắng cảnh, toàn bộ xung quanh khu vực học tập không cho phép xây dựng các kiến trúc cao tầng, nhưng từ tin tức truyền đến bối cảnh trong hình, lại có thể nhìn thấy tuyến chân trời màu xám tro do các tòa nhà cao chọc trời tạo thành.

Khu chung cư cũng có vấn đề rất lớn, quan sát từ những nhà ở dựa sát nhau và đường đi thì thấy đây căn bản là kết cấu nhà ngang kiểu cũ, được xây dựng từ những năm bảy mươi tám mươi, nó cùng với phố lớn sầm uất ngoài mấy trăm mét và nhà chọc trời phía xa xa hoàn toàn không liên quan đến nhau.

Nhưng cửa chống trộm màu xanh đậm, quạt bàn cũ kỹ và tivi treo tường màu sắc rực rỡ phối hợp lại với nhau hết sức kỳ quái, nếu như không phải niềm say mê đặc thù của chủ nhà, gần như không có ai sẽ trang trí phòng khách như vậy.

Tất cả nhìn thì chân chân thực thực, thực tế đầy rẫy sơ hở.

Trước khi tiêu tán Angela cuồng loạn hét lên câu “Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi”, rốt cuộc là nguyền rủa hay là đe dọa? Chẳng lẽ nàng hy vọng dùng mộng cảnh vụng về thế này đến mê hoặc hắn? Nếu như chỉ muốn khiến hắn gặp mấy cơn ác mộng, vậy thì có chút hơi phô trương thanh thế.

Ngay tại lúc Roland đang trầm tư, ngoài cửa phòng vang lên tiếng ồn ào.

Một đám phù thủy xông vào phòng ngủ, vây quanh bên người hắn, dưới cái nhìn của mọi người, Roland hơi hơi lúng túng.

- Khụ, khụ... tóm lại ta không sao, mấy ngày nay....

Lightning không đợi hắn nói xong, tung người bay lên giường lớn, ôm chặt cổ hắn.

- Cảm ơn chúa.

Wendy chắp hai tay trước ngực, giọng không ức chế nổi kích động:

- Ngài cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.

- Thật là một người phiền phức, Lily bĩu môi:

- Khiến chúng ta lo lắng lâu như vậy.

- Ngươi cũng sẽ lo lắng cho người khác sao? Thật sự là chuyện hiếm gặp.

Mystery Moon lẩm bẩm nói.

- Người phàm mà, so với phù thủy thì luôn yếu ớt như vậy.

Akesha lấy ra một viên ma thạch thăng bằng, tiến tới trước mặt Roland nói:

- Ừm... Quan sát không thấy phản ứng của ma lực, xem ra ngươi cũng không kế thừa toàn bộ của Angela. Sao rồi, nhớ ra gì chưa? Ví như ký ức về giáo hoàng?

Roland cảm thấy hơi kinh ngạc hỏi:

- Ngươi biết năng lực này.

- Chúng ta bắt được người thuần khiết của Giáo hội làm tù binh, nghe được từ miệng nàng.

- Vậy sao... nhưng ta dường như không nhận được ký ức của nàng.

- Chờ một chút, lỡ như hắn bị ký ức hơn hai trăm năm làm mê muội đầu óc, hiện tại đã không còn là tứ vương tử lúc trước nữa thì sao?

Ashes đứng ra nói:

- Ai có thể chứng minh hắn là Roland mà không phải là Angela?

- Xin ngươi đó, đừng làm loạn thêm vào lúc này được không?

Andrea trợn mắt nhìn nàng.

- Hắn là bệ hạ Roland, ta chắc chắn.

Giọng nói của Nightingale từ một bên giường lớn truyền tới, điều khiến Roland khó hiểu là nàng không hiện ra thân thể giống như ngày thường.

Sau đó là Nanawa, Scroll, Foliage... Trong tiếng ríu ra ríu rít quan tâm của phù thủy, hắn cảm thấy toàn thân ấm áp.

Người cuối cùng là Tilly.

Nàng cầm tay Roland, mỉm cười nói.

- Chào mừng trở lại, anh.

Bình Luận (0)
Comment