Nửa giờ sau, Roland cuối cùng đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện xảy ra trong một tháng hắn hôn mê.
Giáo hội đương nhiên gặp phải đả kích nghiêm trọng, quân thần phạt gần như toàn quân bị diệt, quân thẩm phán bị diệt hơn nửa, hơn hai ngàn người trốn được trở về không ít đã ăn phải cuồng hóa hoàn, sớm hay muộn cũng bị ma lực ăn mòn.
Cộng thêm giáo hoàng mất tích, nhóm cao tầng chỉ huy chiến trận đã chết, sau chiến dịch này, Thánh Thành Hermes cũng vô lực tranh giành biên giới Greyfort, thậm chí có thể chống đỡ nổi Tà Ma Chi Nguyệt kế tiếp không cũng khó mà nói được.
Nhưng Đệ Nhất Quân cũng tổn thất không nhỏ.
Chủ yếu chính là lần đánh bất ngờ kia của phù thủy Hắc Sa - - phàm là binh sĩ không đeo đá thần phạt nhìn vào mắt nàng đều bị ảnh hưởng mức độ không giống nhau, trong hơn bảy trăm người thương vong có tám phần là do nàng làm ra.
Việc Roland ngã xuống sinh ra lòng quân giao động cực lớn.
Bất đắc dĩ, Iron Axe hạ lệnh rút binh.
Tốt ở chỗ chức năng của tòa thị chính đã vô cùng đầy đủ, dưới sự góp sức của mọi người, ngược lại cũng không xảy ra vấn đề. Công bố và giải thích với công chúng là bệ hạ chiến đấu không cẩn thận bị thương, cần phải tĩnh dưỡng, tang lễ của binh lính Đệ Nhất Quân tử trận cũng là do Iron Axe và Barov cùng nhau chủ trì.
Nghe xong lời kể của nhóm phù thủy, Roland cảm thấy cực kỳ hứng thú với người thuần khiết bị bắt làm tù binh kia.
- Ngươi nói các nàng đều không tình cảm gì với Giáo hội?
Hắn nhìn Akesha.
- Phù thủy gọi là Isabella kia vẫn bằng lòng trợ giúp chúng ta đối kháng ma quỷ không?
Akesha trả lời:
- Vanilla và Maggie đều không được tổng giám mục thu nuôi, chỉ vì thi hành nhiệm vụ lần này, mới được chọn ra từ tu viện, việc này Nightingale đã từng xác nhận.
- Ngược lại Isabella vô cùng khác thường, nàng hình như căn bản không quan tâm bản thân sẽ làm việc cho ai, chỉ cần có thể chiến thắng ma quỷ là được. Nàng còn nói, đây đều là ý tưởng của giáo hoàng đời trước dạy cho nàng.
- Ngươi thấy thế nào?
- Ta đề nghị tạm thời giữ lại Isabella.
Scroll cau mày nói:
- Nhưng nàng là người thuần khiết được Giáo hội nuôi lớn, kẻ địch của chúng ta!
- Nếu như không phải tại nàng, phù thủy Angela căn bản không thể đả thương được bệ hạ.
- Theo như ta biết, Wendy cũng là được Giáo hội nuôi lớn.
- Đâu có giống nhau! Wendy từ trước đến nay chưa từng làm tổn thương người khác.
Akesha lơ đễnh nói:
- Isabella cũng đâu có trực tiếp tổn thương vị phù thủy kia, năng lực của nàng chỉ có tác dụng với thần thạch, mà phù thủy rất ít người chịu chủ động đeo thần thạch.
- Nightingale đã xác nhận nàng không hề nói dối.
- Là vậy sao? Roland nhìn về phía giường lớn bên kia.
Qua một lúc lâu, bên kia mới truyền đến tiếng trả lời không mấy tình nguyện:
- Ừ.
- Quan trọng nhất là năng lực của nàng.
Akesha nói tiếp:
- Isabella từng nhắc tới các lỗ đen không ánh sáng hình thành từ đá thần phạt sẽ có quy luật chấn động riêng biệt, mà nàng có thể tạo ra một loại chấn động tương phản với nó, khiến cho tác dụng của thần thạch mất đi hiệu lực. Có lẽ đây cũng là bí mật mấu chốt của kẻ trảm yêu trừ ma, ta thậm chí nghi ngờ nàng là một kẻ trảm ma trời sinh, nếu như có thể thăm dò quan hệ giữa thần thạch và ma lực, những phù thủy khác cũng có khả năng làm được điểm này.
Tin tức này khiến trong đám người xuất hiện một trận hít khí.
Đối với phần lớn các nàng, đá thần phạt là vật cản không thể bước qua trên đường, chính bởi vì sự kiềm chế của thần thạch nên các nàng mới phải chịu đủ nỗi khổ bị chèn ép và lang thang, thúc thủ vô sách trước sự giam cầm của Giáo hội và quý tộc.
Roland như đang suy nghĩ, hắn sờ sờ cầm, trung hòa chấn động? Điều này quả thực giống hệt đặc tính dao động, chẳng lẽ lúc lan truyền ma lực cũng là dựa theo phương thức dao động mà truyền đi.
- Vậy thì, trước tiên giữ lại,
Sau một hồi trầm ngâm hắn nói:
- Xử trí cụ thể thế nào phải đợi ta gặp nàng rồi nói sau.
...
Ở thành Neverwinter hiển nhiên không chỉ có phù thủy quan tâm đến an nguy của hắn, đến buổi trưa, Barov, Iron Axe và Kal nhận được tin tức chờ cao tầng quan chức lục tục đến thành bảo, mỗi một người sau khi gặp được hắn đều lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, đặc biệt là tổng quản tòa thị chính, thậm chí hắn còn ôm Roland nghẹn ngào.
Do vừa mới tỉnh lại, hắn cũng không có quá nhiều chính sự cần hỏi nên hắn biến nội dung cuộc trò chuyện thành tán gẫu và trấn an, thời gian dài hôn mê làm những người biết rõ nội tình ở thành Neverwinter hoang mang sợ hãi, hiện tại quan trọng nhất chính là làm lòng người phấn chấn, để tất cả mọi người đều biết, quốc vương của bọn họ đã bình phục.
Chạng vạng tối, thành bảo tổ chức tiệc rượu phong phú, nhân viên và quan chức của cả tòa thị chính và Đệ Nhất Quân gần như đến tham dự đông đủ, bàn ăn bày đầy thức ăn bày đến trong sân.
Không chỉ có như vậy, hắn còn ra lệnh cho thủ hạ đem một xe cháo lúa mạch nóng hổi đẩy tới quảng trường, để cho con dân khắp thành cũng có thể tham gia vào buổi tiệc mừng này.
Sau buổi thịnh yến, Roland trở lại phòng ngủ của mình.
- Nightingale.
Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Không có ai đáp lại.
- Nightingale.
Hắn lặp lại lần nữa,
- Ta biết ngươi ở đây.
Vẫn không có động tĩnh.
Roland thở dài, quay người đi tới hai bước, đưa tay tìm kiếm chốc lát bèn chạm đến thân thể của Nightingale.
Kẻ phía sau hiện ra thân thể, lúc nàng đang chuẩn bị uốn gối quỳ xuống thì hắn đã trực tiếp xách nàng lên.
Ồ, sức lực hình như mạnh hơn một chút.
Chẳng qua chuyện này cũng không quan trọng, Roland hung tợn trợn mắt nhìn nàng một cái, nàng còn chưa kịp mở miệng hắn đã trực tiếp nói:
- Ta biết ngươi đang áy náy cái gì, nhưng chuyện này cũng không phải ngươi sai, cuối cùng ta vẫn bình yên vô sự cho nên ngươi đừng tự trách mình nữa, biết chưa hả?
- Akesha rõ ràng đã nhắc nhở ta, nhưng ta vẫn.... aiii bệ, bệ hạ?
Roland trực tiếp ôm lấy nàng.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động ôm Nightingale.
Roland vốn dĩ đã chuẩn bị rất nhiều lời an ủi và khuyên nhủ nàng, nhưng lời đến bên môi hắn lại không muốn nói nữa.
Hắn biết cái đối phương thật sự cần là gì.
Trước khi Roland bị u quang do hắn hóa thành đánh trúng, Nightingale đã nghĩa vô phản cố đẩy hắn ra, bóng lưng nàng dùng thân thể che chắn trước mặt hắn tựa như vẫn còn ngay trước mắt, lúc đó nàng đã chuẩn bị xong sự hy sinh, đối mặt với cô gái như vậy hắn còn có yêu cầu gì hơn nữa chứ?
- Đợi thêm một lúc.
Roland thấp giọng nói:
- Ta sẽ giải quyết chuyện chuyện này.
- Giải quyết...cái gì?
Hắn không trả lời, nhưng hắn biết Nightingale có thể hiểu ý của hắn - - hơi thở hơi dồn dập của nàng chính là chứng minh tốt nhất.
Im lặng vĩnh viễn sẽ tạo ra vết thương vô hình.
Nếu như hắn không làm được việc giả như không thấy, thì bắt buộc phải đặt phần trách nhiệm này lên người mình.
Dù cho đây có thể là một con đường đầy gai nhọn.
Cuối cùng thân thể Nightingale cũng thả lỏng dần - - sau khi giải phóng áp lực, vẻ mặt nàng lại lần nữa trở nên kiên định.
Khi con người trong khoảnh khắc yếu ớt nhất, thứ cần nhất đơn giản chỉ là một lới hứa.
Chờ đợi liền trở nên có ý nghĩa.
- Ừ, ta chờ.
Nàng khe khẽ nức nở.
Rõ ràng nước mắt chảy xuôi nhưng lại không nhìn thấy chút bi thương nào.
Xúc cảm ẩm ướt mà ấm áp khiến nội tâm Roland cũng trở nên rạo rực.
Sau khi tiễn Nightingale đi, đêm đó hắn ngủ vô cùng an ổn.
Lúc hắn mở mắt ra lại lần nữa nhìn thấy trần nhà trắng như tuyết xuất hiện trước mắt.
Được rồi...lại là giấc mộng vụng về này.
Bởi vì đã biết phương pháp thoát mộng, lần này tâm tình của hắn trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Xoa xoa vị trí sau ót có hơi đau xót, hắn đi ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy bé gái tóc trắng đang bưng chiếc đĩa đi ra khỏi phòng bếp.
- Ngươi tỉnh rồi?
Nàng chau mày hỏi:
- Hôm qua ngươi nổi điên hả, chú?