- Angela?
Roland ngập ngừng hỏi.
Nàng đảo mắt, cúi người dọn đĩa lên bàn, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
- Đứng ngây ngốc ở đó làm gì, bộ không tính ăn cơm hả?
Giọng nói của cô bé đó vừa mềm mại vừa non nớt, dáng người mảnh mai, đôi tất trắng ẩn dưới chiếc váy màu xanh nhạt, đôi chân cũng chỉ to gần bằng đôi bàn tay, khác hoàn toàn so với cái người thuần khiết điên cuồng gào thét sẽ không tha cho chính mình, giống như là hai người khác nhau vậy.
Nhưng người kia không hề phủ nhận cái tên đó, điều này có nghĩa là nàng đã thừa nhận mình chính là Angela rồi.
Phải làm sao bây giờ, hay là giết chết nàng?
Với dáng người hiện tại của nàng chắc không thể nào tay không xé xác mình như một người siêu phàm đâu ha?
Roland trước tiên tiến vào phòng bếp, lấy một con dao gọt hoa quả từ trên chỗ để dao rồi giấu vào thắt lưng, sau đó chậm rãi đi đến bàn trà.
Chỉ thấy trong đĩa của hắn có một miếng trứng rán và hai cái bánh quẩy - - hửm, nhiều hơn của nàng một cái.
Bên ngoài của trứng chiên có màu vàng óng, bên mép có tí cháy sém, phần lòng trắng ở giữa có hơi phồng lên, lộ ra màu cam vỏ quýt, thật sự là một món trứng lòng đào hết sức hoàn hảo.
Angela thành thục cầm đũa lên, gắp miếng trứng chiên rồi cho vào miệng, sau đó cầm lấy bánh quẩy mà gặm.
- Hôm qua ngươi làm gì vậy? Tại sao trên trần nhà lại có gián?
- Không…. ta cảm thấy trên người có hơi bẩn nên muốn lau người một tí.
Roland tùy tiện bịa ra một lý do.
- Thiệt không?
Nàng ngước đầu nhìn lên trần nhà:
- Ngươi sẽ không lấy miếng giẻ lau treo trên cây móc quần áo lau đâu ha?
- Dùng không được tốt cho lắm, nhưng cũng coi như sạch sẽ rồi.
Hắn ho khan hai tiếng:
- Những thứ này đều là ngươi làm hả?
- Chú, đầu của chú không có vấn đề gì chứ.
Angela cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng:
- Từ khi đến đây tới giờ, không phải đều do ta làm hết sao?
Sau khi đến đây? Vậy trước đây ngươi ở đâu? Roland mở miệng nhưng cuối cùng lại không hỏi. Nếu còn hỏi nữa, có lẽ nàng sẽ nghi ngờ thân phận của hắn.
Angela rất nhanh đã ăn xong bữa sáng của mình, đưa tay đến trước mặt hắn:
- Tiền mua thức ăn.
- Gì cơ?
- Thức ăn trong tủ lạnh sắp hết rồi, hôm nay ta phải đi chợ mua thức ăn rồi, ngươi không đưa tiền thì sao mà ta mua đây?
Một đứa trẻ học cấp 2, lại có thể biết được mấy thứ này? Roland vô thức lục lọi trên người mình, nhưng vẫn không tìm thấy ví tiền của mình đâu hết.
- Ặc……
- Trong ngăn kéo thứ hai trên tủ đầu giường
Angela thở dài.
Hắn quay lại phòng ngủ, quả nhiên từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc ví xẹp lép, mở ví ra xem, bên trong chỉ còn đúng 300 tệ và vài tờ vé số.
- Muốn bao nhiêu?
Roland quay lại phòng khách.
- Hai mươi tệ đi, nhiều hơn nữa thì cũng xách không nổi.
Roland liền nghĩ thầm tiêu tiền của người khác nên chẳng biết đau lòng là gì, rồi đưa cho nàng tờ tiền năm tươi tệ.
- Còn dư thì để lần sau mua tiếp là được.
Angela nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, cất tiền vào ví nhỏ của mình.
- Tay của ngươi…
Roland chú ý đến ngón tay của nàng có dán băng keo cá nhân.
- Lúc nhặt mấy mảnh vụn thủy tinh bị đâm trúng, không có gì to tát hết… Tất nhiên, nếu ngươi không ném đồ lung tung thì sẽ tốt hơn.
Nàng nhún vai, sau đó đeo cặp xách lên lưng đi về phía cổng
- Ta đi học đây, buổi trưa sẽ không về đâu, ngươi tự rửa chén đi.
- Đợi chút, bây giờ không phải đang nghỉ hè sao?
- Tất nhiên là học bổ túc rồi.
Angela xỏ giày vào chân, ló nửa cái đầu ra từ sau cánh cửa:
- Chú à, nếu đầu của ngươi vẫn còn đau thì nên đi bệnh viện khám đi, sau này đừng có làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy nữa.
Nửa phút trôi qua, Roland bước ra khỏi phòng 0825, dựa vào lan can ở hành lang nhìn xuống dưới.
Bóng dáng của Angela nhanh chóng xuất hiện trong tầm nhìn của hắn - - mái tóc trắng luôn đặc biệt nổi bật, nhưng có vẻ như đám đông đã quen với điều đó, không có một ai quay lại quan sát nàng. Nàng đứng đợi một lúc ở tầng dưới, cho đến khi có hai cô bé tóc vàng lưng đeo cặp sách chạy nhảy xung quang nàng đến, cả ba người vừa tụ hợp liền biến mất ở một con ngỏ nhỏ.
Thì ra nàng còn kết bạn ở đây được?
Roland xoa xoa trán, giấc mơ này thiệt sự là quá vô lý mà.
Phải làm gì tiếp đây, có nên theo dõi nàng không nhỉ?
Hắn không tin Angela thực sự có thể tạo ra một thành phố hoàn chỉnh trong mộng cảnh được.
Ngay lúc Roland xoay người muốn vào phòng tìm chìa khóa, đột nhiên cả người cứng ngắc, sững sờ đứng tại chỗ.
Chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang tiến lại chỗ hắn.
Nàng có mái tóc dài màu xám nhạt, phần giữa lông mày nhướng lên, môi và mũi có phần giống với Tilly, nhưng lại mang một vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo khiến người ta không thể chống cự mà cách xa vạn dặm.
Từ trước đến giờ hắn và nàng chưa từng gặp nhau bao giờ, nhưng ký ức của Tứ Vương tử lại đang nói cho hắn biết, người trước mặt chính là chị của hắn, Tam Vương nữ của Greyfort.
Garcia Wimbledon!
Roland vô thức chạm vào con dao gọt hoa quả trên thắt lưng của mình.
- Tránh ra, đừng cản đường.
Người phụ nữ lộ ra vẻ mặt chán ghét:
- Ta muốn đi qua.
- Ngươi… không nhận ra ta?
Hắn ngạc nhiên.
- Xùy.
Người bên kia nở nụ cười lạnh lùng chế giễu:
- Tại sao ta phải biết ngươi là ai? Nhuộm tóc y hệt màu tóc của ta, ngươi muốn lôi kéo làm quen với ta?
Roland nhìn nàng chằm chằm, từ từ di chuyển ra khỏi hành lang:
- Ngươi tên là Garcia, đúng chứ?
- …..
Gương mặt người phụ nữ trở nên u ám:
- Mặc dù không biết ngươi biết được tên của ta từ đâu, nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu cứ không ngừng làm phiền ta thì ngươi sẽ chịu khổ đó.
Nàng vươn tay phải ra, các ngón tay lần lượt khép lại, các khớp xương phát ra tiếng rớp rớp, dáng vẻ như thể nàng từng luyện tập đánh nhau không bằng.
Đợi đến khi nàng quay lại chỗ ở của mình. đóng sầm cửa lại, Roland mới giả vờ như đang đi lang thang tiến đến nhìn lướt qua.
Số phòng là 0827, cách một căn.
Nhìn những cánh cửa an ninh dọc theo lối đi xa dần, trong lòng hắn chợt dâng lên một ý nghĩ đáng sợ.
Có tất cả bao nhiêu dân cư trong khu chung cư này?
Có thế nào đi nữa thì độ dài của hành lang cũng khiến người ta quá là kinh ngạc rồi, đứng ở cửa phòng 27, nhưng lại không thể nhìn thấy được điểm cuối cùng ở bên kia.
Một khi ý nghĩ này nảy sinh thì rất khó có thể đè xuống.
Hắn nhanh chóng quay vào phòng, tìm chìa khóa, sau khi xác nhận có thể mở được cửa liền khóa lại rồi tăng tốc chạy về phía dãy phòng bên kia.
Không ngờ hành lang dưới chân lại dài không kém gì một đường băng dài bốm trăm mét!
Đến hành lang cuối cùng gần cầu thang cũng đã thở hồng hộc, số nhà cuối cùng rõ ràng là 0899.
Điều này thật khó tin, ai lại có thể nhồi nhét gần cả 100 phòng chỉ trong 1 tầng lầu cơ chứ? Căn cứ vào phong cách của những năm 1970 - 1980 mà nói thì việc sắp xếp cả chục hộ gia đình lại thành một dãy đã là rất lớn rồi.
Sau đó Roland leo cầu thang lên tầng trên.
Tay vịn của cầu thang được làm bằng sắt, lớp sơn xanh trên bề mặt gần như đã bung tróc hết, có thể nhìn thấy rõ ràng vết rỉ sét và bụi bặm bám trên đó; còn có rất nhiều quảng cáo nhỏ được dán trên hành lang, tiết lộ đặc trưng của một thời đại tốt đẹp - - loại bệnh “vảy nến” này hầu như đã biến mất ở thành phố lớn rồi mới đúng chứ.
Tầng trên cùng là tầng 22.
Cửa an ninh cuối cùng không có dán nhãn tên, ngay cả cửa sổ thông hơi cũng không mở được.
Hắn kiểm tra lần lượt từng phòng một, mãi cho đến khi số nhà đầu tiên xuất hiện trước mặt: 2245.
Vậy thì ước tính một tí, tổng cộng có 2124 hộ dân ở trong tòa chung cư này.
- Trong những năm tháng dài đằng đẵng, ta đã nuốt chửng hàng vạn chiến sĩ, trong đó có cả một người siêu phàm, ngươi không thắng nổi ta đâu!
Trong trận chiến sinh tử ở Thiên Thai, những lời nói của Angela lại hiện lên trong đầu hắn.
Chẳng lẽ những người sống ở đây đều những người thua trận trong trận chiến Linh Hồn?
Phỏng đoán này khiến cho Roland không khỏi lặng người.
Mà bây giờ, Angela đã trở thành một trong số bọn họ.