Hắn leo một hơi hơn chục tầng lầu, khi thả lỏng người, Roland chỉ cảm thấy đôi chân của mình mỏi nhừ không còn có cảm giác nữa.
Tòa nhà kiểu xưa này hoàn toàn không có thang máy, cho dù chỉ là trong mơ thì hắn cũng thấy vui mừng vì mình không sống trên tầng cao nhất.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Angela chắc chắn là người tạo nên nơi này, nhưng cũng không hoàn toàn là Angela - - bởi vì sẽ không có ai dùng cách này để trả thù chính mình.
Vất vả tạo ra giấc mơ quỷ dị này mà tác dụng duy nhất chỉ là để bản thân chứng kiến thất bại của mình, điều này không chỉ khiến cho người thuần khiết mất đi trí nhớ mà còn biến nàng thành học sinh cấp hai yếu ớt sức trói gà không chặt?
Trong nhất thời, có rất nhiều ý nghĩ xấu xa xuất hiện trong đầu của Roland.
Dựa vào thân hình hiện giờ của Angela, cho dù có làm gì nàng, nàng cũng không có sức để chống cự lại.
Đây có tính là trả thù không nhỉ?
Chỉ có thể nói lúc đó Angela đã thực sự làm được điều gì đó khiến ký ức tái hiện đến không thể tưởng tượng nổi. Nhưng kết quả cuối cùng chắc chắn không như những gì nàng mong muốn.
Nếu nói tòa nhà tập thể quy mô lớn này là sự phản ánh chân thực trong trí nhớ của Angela, thì nó chỉ đơn giản là một tòa nhà mà thôi.
Mà ở phía xa, những tòa nhà chọc trời cao thấp nối tiếp nhau và dòng xe cộ lẫn người đi đường tới lui tấp nập trên phố rõ ràng là thuộc về trí nhớ của hắn - - một linh hồn đến từ thế giới hiện đại.
Angela và người mà nàng đã nuốt chửng đã hòa vào giấc mơ này như người hiện đại, cho thấy những mưu tính của nàng đã thất bại hoàn toàn.
Đây mới là một suy luận hợp lý.
Vậy còn bản thân hắn thì sao?
Roland suy nghĩ về vấn đề này trong khi chậm rãi đi xuống lầu dưới.
Hắn không thuộc về nơi này, ít nhất, hắn cũng không thuộc về tòa nhà dành cho kẻ thất bại này. Ví dụ rõ rệt là trí nhớ của hắn vẫn hoàn chỉnh không thiếu xót gì, còn biết rõ là mình đang ở trong một giấc mơ, và có thể rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào.
Đương nhiên, tiếp theo đây hắn phải đặt dây thừng bảo hộ leo núi tiện lợi mới được, lần trước ngã nhào lên sofa bị đập vào đầu, lần này vẫn còn cảm giác đâu âm ỉ, chứng tỏ tính chân thực trong mơ đã đạt đến trình độ như thật.
Nếu đã như vậy, về độ phong phú nó có thể làm được đến mức nào đây?
Là bao gồm tất cả hay chỉ là cái vỏ rỗng đây?
…
Roland quay trở lại phòng 0825, cần thận tỉ mỉ kiểm tra lại căn phòng.
Đây là một căn phòng tiêu chuẩn ba phòng lớn, không có sân thượng, ba phòng đơn lần lượt là phòng ngủ của Roland và Angela, còn lại là phòng tiện ích. Phòng tiện ích chứa đầy những đồ vật lớn như: một chiếc xe đạp kiểu cũ không có bánh đà, một chiếc máy khâu, một cánh cửa sắt đã rỉ sét,…. Chắc có bán phế liệu cũng chả được bao nhiêu tiền.
Sau đó hắn đi đến trước cửa phòng của Angela, trên cửa có dán thông báo: không được tự ý đi vào.
Chỉ là loại cảnh cáo này chả có giá trị gì trong mắt Roland.
Hắn chẳng kiêng dè gì đẩy cửa phòng ra, một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi hắn.
Trong căn phòng nhỏ, đồ đạc được xếp ngăn nắp, chăn được trải bằng với giường, bàn và sàn nhà sạch sẽ không một hạt bụi, thật khó để tin rằng đây là việc mà một học sinh cấp hai có thể làm được.
Sau khi Roland dạo qua một vòng, ánh mắt của hắn nhanh chóng bị thu hút bởi một cuốn nhật ký hình hoạt hình đặt ở bàn học.
Nàng có thói quen viết nhật ký?
Đây là cơ hội tốt để tìm hiểu về quá khứ của Angela.
Đối với hắn, không có áp lực tâm lý nào khi đọc trộm nhật ký của một cô bé trong giấc mơ cả.
Roland nhặt cuốn sổ màu hồng phấn lên, kế bên còn có khóa nhựa.
Nhưng loại khóa này hoàn toàn không thể làm khó hắn.
Tác dụng của khóa nhựa là tạo thêm sự yên tâm cho trái tim bé bỏng của trẻ con chứ không có chức năng ngăn chặn sự người khác đọc trộm. Roland tìm hai cây tăm, cắm chúng vào lỗ khóa rồi nghiên cứu một tí, sau vài lần đã mở được khóa.
Lật trang đầu tiên, nét chữ trên giấy tuy còn non nớt, nhưng có rất ít vết chấm mực và vết tẩy xóa, rõ ràng nàng khá nghiêm túc khi viết những điều này.
‘Ngày 16 tháng 2, vì chuyển trường học, ta được gửi gắm vào một gia đình ở nơi xa lạ. Chủ của ngôi nhà tên Roland, là một người hơi cẩu thả một tí. Hắn làm việc trong một quán bar, thường ngủ vào ban ngày, ra ngoài vào buổi tối mãi đến gần sáng mới về, trên người lúc nào cũng có mùi rượu rất khó chịu. Ta không muốn sống ở đây nhưng gia đình lại nói rằng tiền trọ phải trả cho hắn rất rẻ, còn bao cả cơm nước, không cho phép ta nói gì thêm, nếu không sẽ đưa ta về quê sống.’
Tình huống quái quỷ gì đây? Roland nhịn không nổi mà nhe răng ra, từ nhỏ tới lớn đừng nói tới làm việc ở quán bar, số lần hắn đến quán bar chơi có thể đếm trên đầu ngón tay luôn đó trời. Chẳng qua, giấc mơ vốn dĩ đã là một nơi không hợp lý rồi, nó thường ghép nhiều mảnh ký ức không liên quan lại với nhau, trong mơ cũng không có cảm giác khác thường gì.
Nghĩ tới điều này, hắn lười mà đi so đo với giấc mơ này.
‘Ngày 27 tháng 2, khai giảng. Chú Roland có vẻ như thất nghiệp rồi, tinh thần trông rất sa sút, bữa tối đã biến thành mì ăn liền, còn là do ta mua về.’
‘Ngày 2 tháng 3, tiền tiêu vặt gần đây đều để mua mì ăn liền. Không thể cứ tiếp tục như thế này mãi được, tạp chí nói rằng mười hai tuổi là thời điểm phát triển cơ thể, nhất định phải đảm bảo đủ dinh dưỡng cho mình, ta phải đi thương lượng với chú mới được, nếu mà bị đánh, ta sẽ...... nhịn là được chứ gì. Ta không muốn về quê đâu.’
‘Ngày 3 tháng 3, hắn đồng ý lời đề nghị của ta, tốt quá rồi! Hàng tháng hắn sẽ cho ta một phần sinh hoạt phí để mua thực phẩm tươi sống. Nhưng chỉ cần ta không đi học, thì cả ba bữa cơm ta phải nấu hết, tóm lại là ai đang chăm sóc ai đây trời? Ta nghĩ hắn nên trả cho ta thêm ít tiền lương nữa mới đúng? Kệ đi, dù sao ở nhà ta cũng thường xuyên làm những việc này, đã quen rồi.’
‘Ngày 8 tháng 6, ba tháng sau khi đến với thành phố mới, ta cũng đã dần quen với nơi này. Ta kết bạn với nhiều người, và thành tích của ta cũng đứng nhất lớp. Chú Roland tuy hơi cẩu thả, luôn lôi thôi lếch thếch, nhưng thật ra hắn không phải là người xấu, ít ra hắn không bao giờ đánh ta. Tiếc là hắn ta vẫn chưa tìm được việc làm và có vẻ như hắn ta sắp bỏ cuộc rồi, đây không phải là một dấu hiệu tốt. Chỉ dựa vào tiền sinh hoạt mà nhà ta gửi cho hắn thì không thể nuôi sống được cả ta và hắn, ta phải tìm cách giúp hắn mới được.’
‘Ngày 22 tháng 6, ừm ... tiền thiệt là khó kiếm. Ta vẽ một số bức tranh hoạt hình và bán chúng cho các bạn cùng lớp học bổ túc, nhưng cuối cùng chỉ kiếm được 15 tệ, còn chả đủ cho tiền ăn hai ngày nữa. Còn nữa, gần đây thái độ của ta khi nói chuyện với chú ấy có phải hơi hỗn rồi không? Dù sao hắn cũng là người lớn nên cảm thấy có hơi không lễ phép cho lắm, nhưng mà kiềm chế không được. Lẽ nào là thời kỳ phản nghịch sao?
‘Ngày 25 tháng 6, trời ạ, hôm nay ta sợ chết khiếp, vừa bước vào cửa đã thấy chú Roland ngã khỏi ghế, may mà bên dưới có ghế sô pha đỡ lấy. Bắc ghế cao như vậy, chẳng lẽ hắn muốn tự tử? Tức thiệt chứ, lỡ như té bị thương, thì lại càng không tìm được việc làm? Thôi bỏ đi, ngày mai rồi hỏi hắn xem xảy ra chuyện gì.’
Bỏ qua những chi tiết râu ria không quan trọng, Roland đã dành nửa giờ đồng hồ để đọc toàn bộ cuốn nhật ký, về cơ bản cũng đã hiểu được lý do tại sao Angela và hắn lại sống trong cùng một phòng.
Giấc mơ này dường như tạo cho tất cả mọi người mội bối cảnh phù hợp với danh tính hiện đại, đây chắc chắn là một kết cấu cực kỳ phức tạp, chỉ dựa vào một mình trí não của hắn thì có lẽ không thể tạo dựng nên được, cũng khó trách sau khi cuộc chiến linh hồn kết thúc, ước chừng hắn đã hôn mê gần hai tháng rồi.
Sau khi khóa cuốn nhật ký lại và đặt nó trở lại vị trí cũ, Roland không khỏi giật mình.
Chỉ nhìn thấy một chồng sách cạnh bàn học, có vẻ là sách giáo khoa của cô bé.
Hắn nuốt nước bọt, đưa tay di chuyển tất cả các sách giáo khoa về phía mình.
Cuốn sách thứ nhất là sách ngôn ngữ, cuốn thứ hai là giáo dục tư tưởng, đạo đức, khi hắn mở cuốn thứ ba, hơi thở có hơi gấp rút vài phút.