Nếu nàng không cúi đầu nhìn dây xích trên hai tay và hai chân của mình, Isabella sẽ nghĩ đây không giống như đang cầm tù.
Từ sau khi nói cho các nàng biết nhà giam được xây bằng đá thần phạt không có tác dụng với nàng, nàng đã bị đổi sang một phòng ngủ bình thường do vệ binh trông coi. Sau khi di chuyển tới Tây cảnh Greyfort, “nhà tù” của nàng cũng không thay đổi quá nhiều. Không còn cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo, cũng không nhìn thấy nước bẩn bốc mùi chảy khắp nơi. Trong phòng ngủ trống trải, ngoài một chiếc giường và một chiếc ghế dài thì chỉ còn một gian phòng nhỏ hẹp bên cạnh dùng làm phòng vệ sinh. Cửa sổ đều bị đóng chặt bằng những cây sắt, nhưng cũng không trở ngại đến ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào. Dù sao cũng phải nói là tốt hơn nhà giam bí mật của cơ quan Bí Khu không ít.
Isabella vốn tưởng rằng bản thân sẽ gặp một vài đãi ngộ của tù binh “bình thường”. Đặc biệt là ngoại hình xuất chúng của phù thủy vốn dễ dàng bị mơ ước. Kết quả lại không xảy ra chuyện gì cả… Ngoài cửa đúng là có người canh gác, nhưng không có ai lẻn vào phòng lúc nửa đêm, cũng không có làm nhục và ẩu đả. Trừ việc đưa cơm đúng giờ, dường như bọn họ đều sẽ không nói thêm câu nào.
Tên phù thủy Hội Liên Hợp tự xưng là đến từ hơn bốn trăm năm trước thật ra sẽ thường xuyên đến gặp nàng, đi theo còn có một phù thủy tóc vàng mặc áo choàng trùm đầu. Dù các nàng hỏi vấn đề gì, Isabella đều sẽ trả lời đúng sự thật. Thậm chí nàng còn hỏi mượn giấy bút, lúc nhàn rỗi không có việc gì làm bèn sao chép một số bí sử hoặc ma quỷ văn hiến mà mình từng nhìn thấy ở Tàng Thư Quán Thánh Điện.
Trong lúc đó cũng không có hành động tra tấn khảo vấn như trong dự đoán của nàng. Có thế nhìn ra, phù thủy tóc vàng kia rất muốn gây chuyện với nàng, nhưng sau mỗi lần nàng trả lời câu hỏi một cách kỹ càng và tỉ mỉ, đối phương lại lạnh mặt rời đi làm nàng rất khó hiểu.
Isabella đương nhiên sẽ không cho rằng nhóm phù thủy này sẽ ngây thơ tới nỗi nàng nói gì cũng đều tin. Dựa theo phản ứng của hai người đó khi thẩm vấn nàng, ít nhất có một người có thể phân biệt nói thật hay là nói dối. Chẳng lẽ phủ thủy tóc vàng đang đợi mình nói dối rồi mới xuống tay sao? Đây cũng là điểm làm nàng khó hiểu… Đã muốn trách phạt nàng thì có thể dùng vô số lí do, hoặc là nói căn bản không cần tìm, sao phải phiền toái như vậy?
Nhưng theo từng ngày trôi qua, lòng nàng cũng càng ngày càng trầm xuống.
Đã gần hai tháng rồi, vì sao Roland Wimbledon chưa từng xuất hiện?
Đáp án chỉ có thể có hai loại, một là đến nay quốc vương vẫn chưa thức tỉnh, hai là đối phương căn bản không định tới gặp nàng. Dù là loại nào, cũng đều không phải là một tin tức tốt dành cho Isabella. Có lẽ khi nàng nói toàn bộ những chuyện mà mình biết ra, thì điều chờ đợi nàng chính là tuyên án và xử tử.
Tuy nàng bằng lòng trả giá tất cả mọi thứ để đối kháng với ma quỷ, cũng không có bất cứ oán hận gì với kết quả này. Nhưng ngày tháng ngồi chờ cái chết vẫn sẽ làm nàng cảm thấy mệt mỏi.
Isabella thở dài, nàng kéo dây xích ngồi xuống mép giường. Sau đó cầm bút lông ngỗng lên, vụng về mà trải một tờ giấy trắng lên trên đùi… Viết hết những thứ nàng nhớ xong, hẳn là cũng có thể được giải thoát sớm một chút.
Đúng lúc này, bên ngoài căn phòng vang lên tiếng bước chân.
Giọng nói cũng hơi hỗn loạn, hiển nhiên là không chỉ có hai người.
Trái tim Isabella khẽ run lên.
Cửa phòng bị đẩy ra, nàng buông bút quay đầu lại nhìn, phát hiện người tới ngoài hai gã phù thủy thường gặp thì còn có thêm một vị nam tử có mái tóc màu xám. Nếu tin tức không sai, hắn hẳn là chính là Tứ Vương tử của gia tộc Wimbledon, Vương của Greyfort hiện giờ.
Roland Wimbledon đã tỉnh lại?
Hay là tới đây tuyên bản án dành cho nàng?
Isabella đứng lên, hơi hơi hành lễ.
- Ta cho rằng ngươi sẽ không tới gặp ta.
Nàng giả vờ bình tĩnh nói.
- Ngươi chính là Isabella, người làm đá thần phạt ta đeo mất đi tác dụng nhỉ… Cũng không phải là ta cố ý muốn kéo dài tới bây giờ, chỉ đơn giản là mơ thấy một giấc mơ dài nên không lâu trước đây mới tỉnh dậy.
Giọng điệu thản nhiên của đối phương làm nàng cảm thấy ngoài ý muốn. Mà nội dung bên trong, lại càng làm nàng cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
- Trong giấc mơ, ta và người thuần khiết chém giết chiến đấu, cuối cùng giành được chiến thắng. Nhưng cũng không phải người thắng sẽ có được tất cả giống như lời mà nàng nói… Dù là học thức, hay là tài nghệ.
- Chuyện này là không thể nào!
Isabella không khỏi buột miệng nói ra.
- Vì sao?
Roland rất có hứng thú hỏi?
- Cũng không thể là đàn ông không thể thức tỉnh thành phù thủy cho nên không thể kế thừa được tất cả của nàng chứ?”
- Không liên quan gì đến nam nữ.
Nàng lắc đầu.
- Chiến lợi phẩm mà người thắng trên chiến trường linh hồn có thể nhận được là ký ức và tuổi thọ. Đây là thứ mà tất cả mọi người có được, mà năng lực của riêng phù thủy đó là không thể hấp thu. Ma lực cũng không thể tăng trưởng một cách vô căn cứ, nếu không Angela đã cắn nuốt ta từ lâu rồi. Nói cách khác, cần phải là sinh linh có được hai điểm này cùng một lúc mới có thể bị đưa vào chiến trường linh hồn.
- Ý của ngươi là… Còn có sinh linh mà nàng không thể xâm lấn?
- Đương nhiên, động vật không hề có trí lực không thể tiến vào chiến trường linh hồn.
Isabella giải thích.
- Cho dù chúng nó thắng, cũng không thể hiểu được ký ức của con người.”
- Vậy cũng có thể là do sự khác biệt về chủng tộc.
- Theo ta được biết, trong một nghìn linh hồn mà nàng cắn nuốt còn có cả ma quỷ và tà thú chủng hỗn hợp.
Nàng thở dài.
- Chẳng qua những chuyện này đều xảy ra trước khi ta sinh ra, từng được đề cập tới khi nói chuyện phiếm với nàng.
Ba người đối diện không khỏi nhìn nhau.
- Ma quỷ và… Tà thú?
- Vì sao lúc trước ngươi không nói?
Phù thủy tóc vàng quát lên.
- Bởi vì tin tức này sẽ chỉ làm các ngươi lo lắm hơn mà không hề có giúp đỡ gì trong việc giải quyết vấn đề.
Isabella chậm rãi nói.
- Cho dù là Angela cũng cảm thấy kí ức của dị chủng quá điên cuồng, sẽ tạo thành gánh nặng rất lớn với bản thân, nên sau đó nàng chưa từng thử thêm lần nào nữa.
- Chuyện này khá thú vị.
Quốc vương không chỉ lộ ra biểu tình nghĩ mà sợ, mà ngược lại, khóe miệng hắn nhếch lên.
- Đúng rồi, Angela có từng nói với ngươi về kết cục của kẻ thất bại trên chiến trường linh hồn sẽ thế nào không?
- Hoàn toàn biến mất giống như chưa từng tồn tại vậy.
- Không còn gì khác à?
Hắn nhướng mày nói.
- Ví dụ như người chủ động đầu hàng cùng thề sống chết, kết cục vẫn như vậy à?
- Cho dù là loại nào thì đều biến mất, nhưng mà…
Isabella suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
- Hình như Angela từng nói, ký ức mà nàng hấp thu chia làm hai loại.
- Hai loại nào?
Dường như Roland đặc biệt cảm thấy hứng thú với vấn đề này.
- Một loại là vô cùng hỗn loạn lại chứa ý thức còn sót lại, sẽ tạo thành ảnh hưởng với bản thân Angela. Loại còn lại là hoàn chỉnh đặt ở đó để nàng tùy ý xem xét.
Nàng hơi dừng lại.
- Loại đầu tiên muốn nhớ lại sẽ hơi khó khăn, cũng dễ bị quên mất… Lúc ấy nàng chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi, ta cũng không hỏi nhiều. Còn tình huống hoàn toàn không hấp thu được chút ký ức nào như ngươi cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy.
Lúc này, thời gian im lặng lâu hơn mọi khi, đối phương nhắm mắt lại một lúc lâu và không nói thêm gì, giống như đang tự hỏi một vấn đề cực kỳ phức tạp, lông mày cũng không chút nào che giấu mà nhíu lại. Khoảng nửa tiếng sau, hắn mới thở ra một hơi.
- Thì ra là thế.
Rốt cuộc hắn đã hiểu ra chuyện gì?
Tuy trong lòng tò mò, nhưng Isabella lại không mở miệng hỏi.
Nàng biết thân phận của chính mình.
- Bây giờ nên nói tới chuyện của ngươi.
Roland nói tiếp.