Sau bữa trưa, Roland gọi Barov vào phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên Tổng quản đại nhân đi vào một nơi như thế này, tay chân rõ ràng có sự cẩn trọng hơn trước, nhưng nét mặt lại hết sức hưng phấn.
Nhìn thấy biểu hiện của đối phương, Roland không khỏi liên tưởng đến câu chuyện xưa về một vị danh nhân nào đó trong lịch sử mặc quần áo không chỉnh tề chạy ra tiếp đón thần tử đến thăm, kết quả khiến cho người đời sau vô cùng xúc động. Rõ ràng đó chỉ là hành vi lười biếng của bản thân, nhưng lại làm cho lão tổng quản cảm thấy một loại tin tưởng mãnh liệt, đây coi như vô tình trồng được cây.
Phải nói rằng các nam quan chức vẫn có những lợi thế đặc biệt trong phương diện đề cao lòng trung thành, chẳng hạn như soi đuốc bàn chuyện trong đêm, gác chân ngủ cùng và vân vân... Nếu đổi lại là Edith Kant, e rằng sẽ có cách nghĩ khác.
Hắn khẽ lắc đầu cười, gạt bỏ những suy nghĩ lung tung này sang một bên:
- Ngươi đã nhận được tổng cộng bao nhiêu lá thư trong khoảng thời gian ta chiến đấu và hôn mê ở phương Bắc?
- Tổng cộng có mười sáu lá thư.
Barov nhanh chóng báo cáo:
- Hầu hết trong số đó là thư của lãnh chúa các nơi thỉnh cầu thương mại mậu dịch hoặc tới thăm, còn có hai bức thư mật từ người bảo hộ biên giới phía Đông bày tỏ muốn đàm phán hòa bình với ngài. Ta đã dựa theo yêu cầu mà ngài định ra trước đây để trả lời từng cái một.
Theo những nhiệm vụ mà hội nghị trước chiến tranh đưa ra, khi quốc vương dẫn quân ra trận, thành phố Neverwinter tạm thời do Barov quản lý những công việc hành chính, những bức thư gửi đến quốc vương cũng do hắn đọc duyệt, nếu như tin tức đặc biệt quan trọng vượt quá phạm vi hồi đáp dự tính trước đó thì sẽ phái người chuyển phát nhanh để gửi nó đến tiền tuyến.
- Chỉ vì đàm phán hòa bình sao?
- Vâng... Bọn họ cũng không bằng lòng giao lại quyền phân đất phong hầu, còn khuyên ngài nên giữ lấy truyền thống cùng vinh quang của quý tộc.
- Chờ đến đầu xuân năm sau, đám người đó sẽ tự nhiên biết rõ mình phải đưa ra lựa chọn gì.
Roland khẽ nhún vai:
- Vậy còn bức thư cần đích thân ta xem đâu? Gửi tới từ chỗ nào?
- Một bức đến từ Hiệp hội chiêm tinh gia Dawn City và một bức đến từ Dawn Kingdom.
Barov đưa qua hai mảnh giấy viết thư.
- Bọn họ gửi đến đúng lúc ngài đang bị vây trong trạng thái ngủ say, nội dung cũng có chút... kỳ lạ.
- Kỳ lạ?
Trước tiên Roland trải tấm da dê có hoa văn chòm sao bên trên ra.
Bức thư được viết bởi học sĩ Dispersion Star, nửa đầu trang là lời hỏi thăm và lời cảm ơn — kính thiên văn của Quan Tinh Đài đưa cho trước đó đã phát huy tác dụng và việc họ bày tỏ lòng biết ơn cũng là điều đương nhiên, nhưng nội dung phía sau khiến hắn không khỏi sửng sốt.
Lại có thể phát hiện được dấu vết của “Ngôi sao tận thế” trong tinh không?
Một ngôi sao phát ra ánh sáng màu đỏ ở một vị trí cố định?
Roland nghĩ ngay đến quỹ đạo đồng bộ.
Dựa theo phán đoán và kiến thức thiên văn thảm thương của hắn, chỉ những vật thể chuyển động trong quỹ đạo đồng bộ mới có thể giữ được sự đứng yên tương đối với tinh cầu.
Nhưng nếu Hồng Nguyệt xuất hiện trên đường quỹ đạo này, không thể không ảnh hưởng đến bản thân tinh cầu, hơn nữa kết quả quan sát cũng cho thấy thể tích của nó hẳn là vô cùng nhỏ.
Vậy nên Hồng Nguyệt không phải là một thiên thể tự nhiên, mà là một vệ tinh nhân tạo?
Roland suy tư một chút rồi lại bác bỏ phỏng đoán này, nếu như là vệ tinh thì làm sao có thể “đến với thế giới” được? Theo cách nói của Akesha, khoảnh khắc Hồng Nguyệt xuất hiện trên thế giới, mọi người trên khắp lục địa đều có thể chứng kiến sự tồn tại của nó - nó lớn hơn và sáng hơn mặt trăng rất nhiều, ánh sáng đỏ rực khiến cho các bức tường đá của Thánh Thành như nhuộm màu máu, ngay cả vào ban ngày cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ của nó.
Điều này là hoàn toàn không hợp lẽ thường.
Hắn im lặng một lúc lâu rồi mới đặt lá thư sang một bên.
- Thay ta nghĩ ra một lá thư, mời các nhà chiêm tinh đến thành Neverwinter.
- Nhưng lần trước bọn họ đã từ chối ngài.
Barov ngập ngừng nói:
- Lần này chỉ sợ rằng...
- Tình hình đã khác. Hiệp Hội Chiêm Tinh đã tìm thấy ngôi sao mà bọn họ muốn theo đuổi, sau này chỉ cần nhìn chằm chằm vào vùng trời đó là được.
Roland gõ nhẹ lên bàn và nói:
- Trong bức thư ngươi nói cho bọn họ biết thành Neverwinter đã nghiên cứu chế tạo ra một kính thiên văn tiên tiến hơn và cũng tìm ra một số sách cổ có liên quan đến ngôi sao tận thế, ta tin rằng đám bọn hắn sẽ đến.
- Vâng.
Hắn mở ra bức thư thứ hai - hay đúng hơn là một mảnh giấy, giống như những bức thư mật thông thường, những tin tức sử dụng người đưa tin chuyển phát nhanh đến luôn rất súc tích.
- Người đứng đầu Dawn băng hà, con trai cả, Alpein Moore kế vị.
- Hắn ra lệnh tiêu diệt toàn bộ tín đồ của Giáo hội, cắt đứt các tuyến đường giao thương với Thánh Thành và truy lùng phù thủy khắp nơi.
- Chịu ảnh hưởng bởi điều này, ở khu vực biên giới đã xuất hiện phản loạn, thương đội của chúng ta cũng bị ảnh hưởng.
- Kế hoạch ban đầu có thể cần phải tạm ngừng.
Roland không khỏi cau mày. Barov không hiểu nổi những việc mà Giáo hội tại Dawn Kingdom đang làm và hắn cảm thấy không thể hiểu nổi cũng là chuyện rất bình thường. Sau khi đám người Isabella rời đi, người đứng đầu Dawn Kingdom vì không được cung cấp đủ thuốc men mà chết chìm trong giấc ngủ cũng là chuyện không sớm thì muộn, chỉ là hắn không ngờ rằng Amperin sẽ căm thù Giáo hội đến vậy và những phù thủy dính dáng đến cũng bị ghét lây.
Trong số các chính sách này, có thể nói tiêu trừ toàn bộ tín đồ là tạm ổn, đơn phương cấm buôn bán qua lại căn bản là cắt đứt con đường tiền tài của các lãnh chúa vùng biên giới, ngấm ngầm khởi binh làm loạn thể nào cũng có bóng dáng của Giáo hội, mà lùng bắt phù thủy lại hoàn toàn trái ngược với lợi ích của chính họ.
Mệnh lệnh bồng bột như vậy khó có thể là ý định của tam đại gia tộc, chỉ có thể nói tân vương đã bị sự thù hận làm hồ đồ, muốn báo thù cho cha mình.
Ban đầu hắn nghĩ rằng Dawn Kingdom sẽ là một đồng minh tiềm năng, nhưng kết quả lại khiến người ta quá thất vọng.
- Gửi một lá thư ngoại giao chính thức.
Roland chậm rãi nói:
- Trước tiên hãy chúc mừng hắn đăng quang làm vua, sau đó cảnh báo hắn không nên làm như vậy — người thuần khiết không ngang hàng với phù thủy, Greyfort đã thành lập một tổ chức phù thủy chính thức, để họ thấy coi các nàng là kẻ địch thì họ cũng chính là kẻ thù của Greyfort.
- Ực... bệ hạ.
Barov lau mồ hôi trên trán:
- Ngài chắc chắn muốn viết như vậy sao?
- Có vấn đề gì sao?
- Bên kia chắc chắn sẽ không coi trọng điều đó và còn có thể coi lời nói của ngài như một lời đe dọa.
Đương nhiên Roland biết rõ điều đó, có đôi khi ngay cả phong tước cho các lãnh chúa địa phương cũng không tiếp nhận mệnh lệnh của quốc vương, chứ đừng nói là can thiệp vào công việc của quốc gia khác. Nhưng thời thế đã thay đổi, nếu bên kia không hiểu, hắn không ngại dạy cho bọn họ biết thế nào mới được coi là ngoại giao thực sự.
- Bản thân ta chính là một mối đe dọa.
Hắn trả lời một cách trần trụi:
- Nếu Alpein Moore khăng khăng muốn đi theo con đường riêng, sang năm khi đánh chiếm Thánh Thành, tiện thể để Dawn đổi một quốc vương mới - một người sẵn sàng đứng về phía Greyfort, một người khôn ngoan cùng chiến đấu chống lại Thần Ý, chẳng hạn như Andrea của nhà Quinn.
Nền ngoại giao của thời đại mới sẽ được xây dựng dưới họng súng thép, những gì không thể có được trên bàn đàm phán sẽ được thực hiện bởi quân đội. Chưa kể đến can thiệp vào công việc nội bộ của các quốc gia khác, thay đổi người kế vị, ủng hộ phe đối lập, trực tiếp đưa quân đi chiếm đóng đều là những phương pháp phổ biến. Trước khi Hồng Nguyệt đổ bộ, Roland không hy vọng có quốc gia nào cản trở hắn.
Vì vậy, nội dung cốt lõi của toàn bộ bức thư ngoại giao là “Đừng trách không nói trước”.
- Ta... hiểu rồi.
Trong mắt Barov Mons hiện lên một vẻ phức tạp, có ngạc nhiên, có phấn khích và cả sự kính nể không che giấu được... Hắn cúi xuống thật sâu:
- Ta sẽ truyền tải ý chỉ của ngài cho quốc vương Dawn Kingdom.
Không có pháo đạn, đổi mới kịp thời!