Dưới nước thép cuồn cuộn, silic, mangan bị oxy đầu tiên hầu như không còn, tiếp theo đến lượt than trong gang.
Trong nhiệt độ gần đến hơn một ngàn năm trăm độ, than với oxy trong không khí kết hợp đã tạo ra carbon monoxide, nhiệt lượng phóng thích ra khiến trong lò “Sôi trào” lên, ngọn lửa phun ra từ miệng lò gần như nuốt sống ống thổi và giá lò, đây là nguyên nhân vì sao phải phủ lên một tầng chịu nhiệt.
Lượng lớn carbon monoxide chạy ra ngoài, ở cửa lò tiếp xúc với không khí đầy đủ ở bên ngoài, sau đó phát sinh thiêu đốt kịch liệt, quả thật giống như đốt bếp lò vậy. Chất khí bành trướng sinh ra tiếng rít dữ dội trong lúc nhất thời đã lấn át cả tiếng vang của máy hơi nước, trước cảnh tượng như núi lửa phun trào này, mọi người không khỏi ào ào lui về sau, chỉ có một mình Roland chắp tay sau lưng, đón gió nóng mà đứng, hoàn toàn đắm chìm trong tiếng rít gào khi sắt thép cháy mạnh.
Tiếc nuối chính là kỹ thuật trước mắt chỉ có thể rót không khí vào để luyện thép, sau này nếu có thể đổi thành oxy tinh khiết thì trận lửa khói này sẽ càng thêm lộng lẫy sáng ngời.
Tham dự phản ứng cuối cùng chính là phốt pho và lưu huỳnh, sau khi oxy hóa hai thứ này với đá vôi tạo xỉ than, ngọn lửa bắt đầu lui lại, đến lúc này nước thép đã cơ bản thành thép. Xỉ than khá nhẹ lơ lửng trên dịch thép, chỉ cần nghiêng lò chuyển oxy kiềm thì có thể đổ nước thép ra theo miệng thép giống như châm trà.
Nếu dựa theo quy củ nhà máy thép hiện đại, lúc này còn phải thả cầu chắn cặn bã xuống, chặn mảnh vụn, sử dụng phương pháp như hồng ngoại thăm dò các loại để tránh cho cặn bã lơ lửng bên trên chảy vào trong thùng đựng nước thép. Kỹ thuật trước mắt của thành Neverwinter không cách nào làm được một điểm này, cho nên phương pháp giải quyết của Roland cũng rất đơn giản, chính là không cần rót sạch sẽ, lưu lại một ít nước thép trong lò rồi trực tiếp nâng lò, sau đó đổ nó ra cùng với xỉ than, lãng phí một chút thì lãng phí một chút đi, thu thập được nhiều rồi còn có thể nấu lại luyện lại, dù sao hắn không cần theo đuổi cái gì mà hiệu quả và lợi ích sản xuất.
Để đảm bảo chất lượng sắt thép, công việc sau cùng chính là loại bỏ oxy dư thừa trong nước thép.
Theo Cứ điểm Epic liên tục không ngừng vận chuyển Bô xít tới, vừa lúc có thể tạo thành tác dụng của chất khử oxy, một thùng nhôm nguyên chất do Lucia tách ra được đổ vào trong nước thép, tạo thành oxy hóa, xỉ nhôm và cả nhôm chưa phản ứng đều lơ lửng lên trên cùng, đến tận đây toàn bộ quy trình luyện thép đã coi như hoàn thành.
Khi dịch thép sáng ngời chảy vào trong khuôn đúc, biến thành từng thỏi thép đỏ sậm thì đám quan viên của tòa thị chính đã kinh sợ đến không thốt nên lời.
Phương pháp luyện thép chủ yếu của thời đại này vẫn là công nghệ bách luyện thành thép được lưu lại, một bộ giáp toàn thân do thép luyện chế có thể làm đồ gia truyền để lại đời đời, ai cũng chưa từng thấy sắt thép có thể giống như dòng chảy sản xuất ra, cho dù “Ngôi sao sắt thép” đã có thể sinh thép lượng lớn, nhưng phần lớn mọi người đều coi nó là sản phẩm thuộc về năng lực của phù thủy, không có Anna và Lucia, quả quyết không sinh ra được vật liệu thép này.
Nhưng một lần này lại khác, nhìn thấy cho dù lò chuyển oxy kiềm luyện thép không cần dựa vào lực lượng của phù thủy mà chỉ dựa vào hai tay người bình thường cũng có thể làm được, bọn họ mới mơ hồ lĩnh ngộ được như vậy có ý vị như thế nào.
“Ngôi sao sắt thép” thì chỉ có một, nhưng lò chuyển oxy kiềm và công nhân thì có thể có vô số.
Sắt thép không còn là tài liệu hiếm nữa, về sau kim loại này chắc chắn sẽ được sản xuất ở bốn phía dưới chân sườn núi phía bắc, thay cho đồ dùng bằng gỗ mềm mại dễ vỡ và đồ đồng đen.
Roland cảm thấy hết sức hài lòng với việc các quan chức của tòa thị chính đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nếu không cách nào bị vẻ đẹp hùng vĩ trong quá trình luyện thép thể hiện ra lay động đến, đoán chừng sẽ không thể là một người lãnh đạo đủ tư cách được. Có lẽ các công nhân chỉ có thể nhìn thấy thỏi thép trước mắt, nhưng bọn họ mới có thể nhìn thấy sau lưng thỏi thép đại biểu cho tương lai.
Đến tận đây, ngành công nghiệp sản xuất than đá thép của thành Neverwinter đã xuất hiện, ban đầu từ lấy quặng đến luyện sắt, lại từ luyện sắt đến luyện thép, cuối cùng đúc sắt thép thành các kiểu đồ vật, quá trình này hoàn toàn có thể do người bình thường đến thực hiện. Thêm với dân cư cấp tốc tăng trưởng cùng với giáo dục đã được phổ biến, Roland đã có thể nghe thấy được âm thanh bánh xe sắt thép lăn qua trái đất.
Đương nhiên chất liệu của vật liệu thép mới ra lò rốt cuộc như thế nào còn cần Lucia tiến thêm một bước kiểm nghiệm, căn cứ kết quả kiểm nghiệm lại chậm rãi điều chỉnh thời gian thổi hơi và phương pháp trừ bỏ cặn bã, nhưng tất cả cuối cùng bắt đầu khởi bước.
…
Roland hoàn thành nghiệp lớn không hề dừng lại, mượn dùng phát lại ký ức trong thế giới trong mơ, hắn còn có rất nhiều công việc phải làm.
Hiện giờ sách giáo khoa tiểu học đã được hoàn thành và biên soạn lại, hắn dời ánh mắt lên trên tài liệu giảng dạy máy móc chuyên nghiệp, hiện giờ thành Neverwinter có cơ sở sản xuất thép hàng loạt, như vậy thiết bị gia công hiệu suất cao không thể nghi ngờ là nhu cầu cấp bách trong bước tiếp theo của hắn. Mấy cỗ máy giản dị ban đầu chế tạo kia đã càng ngày càng không thích hợp gia công sản phẩm cao cấp, khi đối mặt với mấy bộ linh kiện như pháo đài thần công, súng máy hạng nặng cùng với ngòi nổ cận đích vân vân thì có vẻ lực bất tòng tâm.
Bản vẽ kỹ càng như vậy tìm ở đâu ra?
Thư viện trường học có lẽ là một lựa chọn không tệ, khi Roland đi học không hiếm lần đến đó, gặp gỡ bất ngờ trong truyền thuyết không gặp được một lần nào cả, nhưng bộ sách tạp nham lại đọc được không ít, trong đó có không ít nội dung đề cập đến nguyên lý thiết kế máy móc.
Ăn bữa tối xong, hắn sớm lên giường.
Bởi vì du đãng ở thế giới bên kia không tính là ngủ, cho nên nếu dựa theo thời gian nghỉ ngơi bình thường nên ngày đầu tiên sẽ vô cùng mệt mỏi, thêm với trong phòng không có điều hòa, bổ sung một giấc ngủ khi đón lấy ánh mặt trời giữa trưa nóng bức cũng thành một vọng tưởng. Hắn chỉ có thể đi ngủ trước, để phần tinh lực tiết kiệm được dùng vào trong giấc mộng đi.
Tiến vào cảnh trong mơ, vẫn là sáng sớm giữa hè ánh nắng tươi sáng.
Điện thoại di động ở trên đầu giường có mấy chục cuộc gọi nhỡ, vừa mở ra nhìn đều là con buôn đồ cũ gọi tới, tin nhắn cũng giống như vậy.
“Đại ca, chỗ ngươi có còn áo giáp không? Ta có bằng hữu vừa đúng cần một ít để quay phim, có thì lập tức liên hệ với ta nha.”
“Giá cả lần này có thể đưa ra mức cao hơn chút, bảy trăm được không?”
“Đao kiếm này đều tăng thêm hai trăm đi, bạn chí cốt rồi chứ. Nhưng mà đừng đừng mở, nhìn quá dọa người.”
“Nếu giá không vừa lòng thì chúng ta có thể bàn lại.”
“Đại ca, ngươi trả lời lại được không vậy?”
Roland mở luôn một tin nhắn cuối cùng, đó là ngân hàng gửi tới, cho thấy số dư trong thẻ đã tăng lên ba ngàn sáu trăm đồng, một ngàn năm mới vào sổ trong đó là do nhà Angela gửi tiền sinh hoạt tới.
Khoản tiền này đã đủ để cho hắn dùng khá lâu rồi.
Tay hắn chỉ nhẹ nhàng lướt, xóa bỏ tất cả tin nhắn, mặc áo tay ngắn quần đùi đi vào phòng khách.
Giờ này Angela vẫn chưa rời giường.
Roland cũng lười chờ tiểu nha đầu làm đồ ăn sáng, đi thẳng xuống lầu, tìm một quán bún trong ngõ nhỏ ngồi xuống.
- Lão bản, một tô mì thịt băm, tô lớn.
- Được rồi!
Đã có tiền rồi, tự nhiên phải hưởng thụ một phen đúng không? Phải biết rằng đây là món ăn ngon mà kể cả vương đô đều không hưởng thụ được đấy, dù sao Greyfort không có lúa nước.
Mỳ nóng nhanh chóng bưng lên, Roland vừa ăn bữa sáng vừa quan sát căn hộ đối diện.
Mãi cho đến nay, khoảng cách hắn từng đi lại xa nhất cũng chính là cửa hàng sách cũ và tiệm nét nhỏ ở ngoài hai con đường, bởi vì vội vàng kiếm tiền và ghi nhớ tài liệu, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhàn nhã như vậy, theo một góc độ khác đánh giá cư dân trong tòa nhà linh hồn.