Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 659

Chương 659
Chương 659

Những người thu cuộc trên chiến trường linh hồn này hiển nhiên đã bị thế giới trong mơ thu nạp hoàn toàn, điểm dễ nhận thấy nhất là họ rõ ràng có mái tóc khác màu, khuôn mặt cũng rất khác so với cư dân thành phố, nhưng không ai thấy lạ.

Chẳng hạn, bản thân Roland có mái tóc dài màu xám, sống mũi cao và đôi mắt màu xám nhạt, nếu đặt hắn ở thế giới ban đầu chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

Cư dân cũng giống như những người bình thường ngày nay - những chàng trai trẻ đang cắn dở bánh, xách cặp và báo vội vàng, có lẽ là để bắt chuyến xe buýt sớm của công ty; những người lớn tuổi đang tụ tập thành từng tốp hai, ba người trong khoảng không gian thoáng trước tòa nhà chung cư, một số lắc người nhảy và tập thể dục buổi sáng một cách nhàn nhã, trong khi những người khác dựng một gian hàng cờ vua và chơi cờ vua với bạn bè của họ.

Thêm vào đó là những nốt thăng trầm của tiếng ve sầu, tiếng khóc trẻ thơ, tiếng rao hàng của những người bán hàng rong và tiếng đọc sách buổi sáng từ hành lang dần hòa vào làn gió ban mai, hòa với tiếng ồn ào từ mọi hướng của đô thị, tạo thành một bản hòa âm đặc biệt chỉ có ở thời kì nhà ngang.

Khung cảnh tràn đầy sức sống này khiến Roland cảm thấy rất hoài niệm.

Vừa lúc đó, một người phụ nữ chạy xuống con hẻm.

Đôi đũa trong tay Roland run lên trong vô thức, người đó chính là Garcia Wimbledon.

Nàng đang mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái, để lộ cặp đùi trắng như tuyết, mái tóc buộc loạn trên đầu và một chiếc khăn quấn quanh cổ. Mồ hôi ướt đẫm cổ áo, có thể nhìn thấy những hạt mồ hôi nhỏ trên cánh tay, rõ ràng là nàng đã chạy rất lâu rồi.

Điều khiến hắn bất ngờ, người trong hẻm không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn nàng, còn không ít tên gia hoả huýt sáo, nét mặt rõ ràng rất kích động, giống như là nhìn thấy minh tinh.

Còn Garcia vẫn chưa hiểu, bước chân không dừng, lướt qua các ngõ phố như gió, rồi cuối cùng biến mất ở lối vào hành lang chung cư.

Người trong quán ăn kinh ngạc hô lên:

- Thực sự là Garcia!

- Ta không nói sai, sớm dậy liền thấy nàng, chỉ cần thời tiết đẹp, mỗi ngày nàng đều đến đây chạy bộ một giờ!

- Vẫn là lần đầu tiên ta gặp nhân vật trong truyền hình.

- Dáng vẻ của nàng đẹp hơn nhiều so với trên truyền hình.

- Đúng rồi, gần đây Garcia có trận đấu nào quan trọng không?

- Cho dù thế nào, ta đều ủng hộ nàng, hy vọng nàng có thể chiến thắng đến cùng.

- Phí lời, nàng là thiên tài!

Roland vô cùng ngạc nhiên trước những cuộc thảo luận xung quanh, tại sao cảm giác cư dân ở đây giống như quen thuộc với Garcia, cuộc thi có ý nghĩa gì, có thể nào nàng là một minh tinh trong kỳ thể thao?

Khi ông chủ đến dọn bàn, hắn uống ngụm canh cuối cùng, lấy ví tiền ra hỏi:

- Sao vậy, người phụ nữ vừa rồi rất nổi tiếng phải không?

Ông chủ nhìn hắn với vẻ mặt ngạc nhiên:

- Ngươi không phải là người sống ở đây đúng không? Có ai ở đường Bobbin lại không biết tên tiểu thư Garcia không?

- Ta mới chuyển đến đây.

Sự tò mò của Roland càng lớn:

- Nàng đang làm gì vậy?

- Nàng ấy là một người đấu võ!

- Phốc!

Hắn gần như phun ra nước miếng:

- Khụ khụ… cái gì?

- Này, ngươi sẽ biết khi xem truyền hình. Nàng là người nổi tiếng nhất trong lĩnh vực này, cũng chính vì nàng sống ở đây nên bọn ta mới có thể sống ở đây.

- Tại sao?

Ông chủ chỉ ra phía sau Roland:

- Nhìn bên đó!

Hắn quay đầu nhìn lại, vừa rồi hắn không để ý, nhưng bây giờ hắn phát hiện một hàng chữ bói lớn được vẽ trên tường của cửa hàng đối diện con hẻm.

- Phá dỡ?

- Đúng vậy, công ty khai phá từ lâu đã muốn phá bỏ những tòa nhà chọc trời mới ở đây, nói rằng phố Đồng Tử quá cũ kỹ, mất mỹ quan, không thể đặt ở khu vực thành phố phồn hoa, phá cái cục shit chúng nó á. Đây rõ ràng là một kiến trúc văn hóa!

Ông chủ vừa tìm tiền vừa thở dài nói, đang tìm kiếm tiền:

- Những người đó muốn chuyển bọn ta ra ngoại ô thành phố. Nếu không phải Garcia công khai chuyện này trên truyền hình và nhận được sự ủng hộ của nhiều người, các công ty khai phá đã tính toán bắt đầu đuổi người rồi.

Khóe miệng Roland giật giật:

- Thật sự là... có chút quá mức!

- Đó là lý do tại sao chúng ta đều ủng hộ tiểu thư Garcia.

Ông chủ mỉm cười đập tiền lẻ vào tay hắn:

- Nếu ngươi là người của đường Bobbin, sớm muộn gì cũng trở thành người ủng hộ nàng!

...

Mặc dù mộng cảnh sử dụng một số sức mạnh đáng kinh ngạc để ghép một số đoạn ngắn rõ ràng là không nhất quán với nhau, nhưng nó cũng quá khó tin.

Người đấu võ lại là cái gì? Một môn thể thao mới cho thế vận hội?

Hơn nữa, phá vỡ lầu linh hồn? Đây là cánh cửa có thể thông với nhữ mảnh ký ức, tạo thế chủ còn đang ở nữa!

Thì ra hắn có thể sống được ở đây là nhờ Tam tỷ?

Roland với cảm xúc lẫn lộn quay trở lại phòng 0825, Angela vẫn còn dáng vẻ lơ mơ bước ra khỏi phòng ngủ.

Tóc tai của nàng rối tung, chiếc váy nhăn nhúm, một bên cổ áo trễ xuống lộ ra nửa bờ vai:

- Chú dậy rồi? Giờ ta đi làm bữa sáng ngay.

- Không cần, ta ăn rồi, còn thuận tiện mang một phần thức ăn cho ngươi.

Roland đặt bánh trắng, xíu mại và sữa đã mua lên bàn, sau đó bật ti vi lên.

Mặt cô gái nhỏ khó hiểu ngồi xuống bàn:

- Sao giờ ngươi càng ngày càng dậy sớm?

- Ta từng nói tìm thấy công việc rồi, đương nhiên không thể ngủ nướng nữa. Sinh hoạt phí trong nhà ngươi, công ty bên đó cũng phát một khoản lương, tạm thời không cần lo lắng vấn đề tiền bạc.

- Cái đó phải để dành. Ai biết ngươi có thể trụ được bao lâu, rau trong tủ lạnh còn chưa ăn hết.

Nói xong, Angela nhanh chóng dọn dẹp xong bữa sáng.

- Đúng rồi, ngươi quen Garcia không?

- Tất nhiên, chị Garcia là một thiên tài!

Nàng cong môi:

- Hai mươi tuổi đã gia nhập hiệp hội người đấu võ. Ta nghe nói rằng chưa bao giờ có một trận thua nào trong vòng sơ loại, các bạn cùng lớp coi nàng như một thần tượng, nhưng ta cảm thấy hai người đánh nhau qua lại trên đài thật là nhàm chán.

Đừng bàn về việc tại sao nàng gọi Garcia là chị, còn gọi bản thân mình là chú, nghe cô gái nhỏ kể thì những gia đình người đấu võ này thực sự thành lập tổ chức sao?

- Người đấu võ... có rất nhiều à?

- Chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Angela liếc nhìn hắn:

- Chú, đừng nghĩ nữa, không phải ai cũng có tài năng này, chỉ có những người tự thức tỉnh sức mạnh bản thân mới có thể dấn thân vào con đường này. Hơn nữa, thức tỉnh lại chỉ là điều kiện nhập môn, nếu không có sự kiên trì và bền bỉ, cuối cùng sẽ chỉ trở thành một con rối của sức mạnh, sẽ mang lại rất nhiều rắc rối cho mọi người.

- Ặc… Sao ngươi biết nhiều như vậy?

- Giáo viên của bọn ta đã nói vậy, giáo viên cũng nói rằng, nếu ngươi có thời gian để tưởng tượng mình trở thành một người đấu võ, không bằng làm thêm hai bộ bài tập nữa, phấn đấu trở thành một người có ích cho xã hội trong tương lai.

Sau khi nàng vào nhà tắm rửa sạch sẽ, đeo cặp sách sau lưng đi về phía cổng:

- Hôm nay học cả ngày, ta đi đây.

Sau khi Angela rời đi, Roland đưa tay ra và cảm nhận được sức mạnh kỳ lạ trong trái tim mình.

Đây có phải là những gì nàng gọi là sức mạnh của tự nhiên?

Hắn đột nhiên rất hứng thú với thế giới trong mơ -- biến thành con rối sức mạnh, tại sao nó nghe giống như ma lực phản phệ? Để tiếp nhận được ký ức của người thôn phệ, rốt cục nó đã tạo ra những quy tắc nhất quán thế nào?

Theo kế hoạch đã định, Roland vốn định đi dạo thư viện trường học.

Nhưng hiện tại hắn có suy nghĩ mới.

Bình Luận (0)
Comment