Suốt một ngày, Roland bật hết mọi kênh trên ti vi.
Trong số đó, có một số chương trình giải thích về các cuộc thi đấu võ thuật, không giống như vật lộn truyền thống, đấu trường của các cuộc thi đấu võ thuật có diện tích gần bằng một nửa sân bóng đá, và không hề có trọng tài trên sân. Các trận chiến giữa các thí sinh cũng khốc liệt hơn nhiều, việc đạp nát cả nền nhà là thường ngày, âm thanh của những cuộc giao tranh từ hai bên đập mạnh như tiếng sấm rền kêu bang bang, và có vẻ như đã được thêm vào các hiệu ứng đặc biệt.
Nếu xét về khía cạnh thưởng thức trận thi đấu thì quả thực là thú vị hơn nhiều so với quyền anh hay đối kháng tự do, chỉ cần đấm tới tấp vào da thịt, không cần số hiệp và ngắt nghỉ giữa giờ cũng có thể khiến khán giả phấn khích từ đầu đến cuối, chưa kể cả hai thường xuyên đánh nhau đến nổi hộc ra cả máu tươi, khắp người bị thương bầm dập. Roland không khỏi cau mày, là một người đấu võ, trận chiến này cũng liều mạng quá đi, họ không lo lắng về việc không còn mạng xài tiền sau khi thắng trận sao?
Nhưng điều hắn quan tâm nhất là những người được mệnh danh là người đấu võ.
Không thể nghi ngờ gì nữa, thể chất của bọn họ mạnh hơn người thường nhiều, hơn nữa sức mạnh tự nhiên không phải chỉ để tăng thêm sức lực hay tốc độ, xem ra còn có công dụng đặc biệt khác nữa.
Mà các bình luận viên ngoài sân sẽ đặt cho những kỹ năng này một cái tên đặc biệt, và chúng cũng sẽ được xưng tụng như biệt hiệu của người đấu võ. Ví dụ, người đàn ông này tên Hurricane này, hắn có thể tung ra những cú đấm kết hợp tốc độ siêu cao chỉ trong nháy mắt, vì vậy mà hắn có biệt danh là Hurricane.
Nghiêm túc mà nói, điều này không phải là đang khoe con át chủ bài của mình cho đối thủ thấy hay sao?
Có điều như vầy cũng rất tốt, điều khiến Roland ngạc nhiên hơn cả là hắn nhìn thấy hình bóng của ma quỷ trong trận thi đấu.
Đó là một con quỷ Mad Demons điển hình, vóc dáng cao lớn và cánh tay vạm vỡ, không đeo mặt nạ và găng tay sắt, những chiếc răng nanh lộ ra và bàn tay ba ngón rõ ràng không phải là đặc điểm của con người, nhưng khán giả đều nhắm mắt làm ngơ, nghe giọng điệu đang thuyết minh thì như thể họ chỉ xem hắn như một người đấu võ nước ngoài vậy.
Cuối cùng hắn cũng được mở mang kiến thức từ sự kỳ lạ và sức mạnh của thế giới trong mơ này rồi.
Để khiến cho mấy con ma quỷ mà Angela đã nuốt chửng trở nên có lý, giấc mơ thậm chí còn biến họ thành một chủng tộc thiểu số sống cùng nhau trong thế giới này. Còn những con tà thú chủng hỗn hợp thì sao? Roland không nhịn được mà tưởng tượng ra hình ảnh cô hầu gái Argonia tràn đầy sức sống.
Mãi cho đến khi bụng cồn cào, hắn mới nhận ra mặt trời đã dần lặn ở phía tây rồi.
Roland không khỏi cau mày.
Bình thường, giờ này Angela đáng lẽ đã về nhà rồi chứ.
Lúc trước xem qua nhật ký mới biết trường của nàng ở đường Trung Sơn, cách khu chung cư khoảng ba cây số, đi xe buýt về nhà mất mười phút. Lớp học bổ túc kết thúc lúc 5 giờ 30 phút, giờ đã 6 giờ 15 phút rồi, có lẽ nào trong trường đã xảy ra chuyện gì?
Sau một lúc suy nghĩ, Roland quyết định xuống nhà và mua thứ gì đó để lấp đầy bụng của mình.
Cũng có thể nàng đi dạo loanh quanh với bạn bè của mình, vào mùa hè thì khoảng tám giờ trời mới tối hẳn, thời gian này đến chơi ở công viên hay khu trò chơi cũng không có gì lạ.
Hắn là chủ nhà, không phải bảo mẫu, dù có đi tới trường vào lúc này cũng có thể không gặp được nàng, vẫn là không nên lo chuyện bao đồng thì hơn.
Cô nhóc đó á, cho dù siêng năng đến đâu, nàng cũng sẽ có lúc muốn lười biếng thôi.
Lần này, bữa tối sẽ do hắn nấu... Không đúng, hắn sẽ mua đồ ăn bên ngoài về ăn.
Đúng lúc này, hình ảnh trên TV chợt lóe, trận đấu võ trở thành phòng phát sóng tin tức.
- Chào buổi tối quý khán thính giả thân mến, bây giờ có một tin tức khẩn cấp.
Người dẫn chương trình cầm một xấp bản thảo và lo lắng nói:
- Có một vụ cướp bằng dao trên đường Trung Sơn, chiếc xe buýt số 29 đã bị cướp, trước mắt cảnh sát giao thông đã chặn kín ngã tư. Mong tất cả người dân ở gần đây đừng ra đường vào lúc này. Bọn ta sẽ phát sóng diễn biến vụ việc sớm nhất có thể.
Hình ảnh trên TV nhanh chóng chuyển tới hiện trường, con đường vốn đã đông nghịt người vây xem náo nhiệt, mọi người đều chen lấn lên trước đứng ngoài tuyến phân cách, không hề có ý định giải tán.
Khoan đã, đây không phải là con đường Angela thường đến trường sao?
Trái tim Roland chùng xuống dữ dội, có lẽ nào nàng ấy cũng bị bắt cóc?
Đây tuyệt đối không phải là tin tốt, là một phần quan trọng tạo nên thế giới giấc mơ, hắn không biết nếu một người chủ chốt như Angela chết sẽ có hậu quả như thế nào, đó là lý do tại sao hắn không muốn tìm hiểu sâu về gia đình của Angela -- theo kinh nghiệm trong quá khứ, nếu tiềm thức gặp phải những vấn đề không thể thêu dệt tiếp được nữa, nó sẽ giở thói ăn vạ ngay.
Kết quả là đột ngột tỉnh dậy và không còn nhớ được nội dung trong giấc mơ nữa.
Trước khi tìm hiểu hết ký ức ở sâu trong đầu của hắn, Roland tuyệt đối không muốn kết thúc giấc mơ này sớm.
Chưa kể đến nhiều cư dân ở tòa nhà linh hồn này -- nếu họ cũng có những mảnh nhỏ ký ức bị vỡ, thì đó là một tài liệu vô cùng quý giá để tìm hiểu về thế giới chân thực này.
Tất nhiên, cũng có thể sự tồn tại của Angela không ảnh hưởng gì đến giấc mơ, nhưng hắn không muốn mạo hiểm.
Nghĩ đến sức mạnh kỳ lạ đang trào dâng trong người, Roland quyết định đến hiện trường để xem, biết đâu lại có thể giúp được gì đó.
Sau khi rời khỏi đường Bobbin, hắn chạy dọc theo con đường đông đúc, nhiệt độ lưu chuyển sục sôi trong cơ thể, chân chạy như bay cũng không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Ngay cả khi đang chạy ở tốc độ cao đi nữa, Roland vẫn có thể dễ dàng kiểm soát mọi bộ phận trên cơ thể và linh hoạt né tránh người qua đường, quãng đường 3km gần như được rút ngắn ở tốc độ 100m nước rút, chỉ trong 8 phút ngắn ngủi, hắn sẽ đến địa điểm xảy ra vụ việc.
Tuy nhiên, điều Roland không ngờ là ngay khi chen vào đám đông, hắn phát hiện tên cướp đã bó tay chịu trói, vừa khóc lóc thảm thiết vừa tiếp nhận phỏng vấn, biểu hiện cứ như mình chỉ là nhất thời bốc đồng mà thôi, mà quần chúng thì phát ra những tiếng xùy mất hứng, ào ào giản tán y như lúc chen lấn tới xem, cảnh sát giao thông cũng đang tiến hành thu dọn rào chắn, chuẩn bị cho xe cộ giao thông trở lại.
Roland khóe miệng giật giật, không phải nói cảnh sát sẽ luôn thong dong đến muộn sau khi sự việc kết thúc sao.
Ngoài ra, trong số những hành khách được di tản khỏi xe buýt, hắn cũng không tìm thấy bóng dáng của Angela đâu hết - xem ra lần này đi uổng phí rồi .
Vừa định quay về thì có tiếng kêu cứu yếu ớt từ con hẻm nhỏ bên đường truyền đến.
Roland sững sờ nhìn vào trong ngõ, mặc dù ánh nắng chiều chưa lặn hẳn, nhưng ánh sáng đã bị nhà cao tầng hai bên cản lại, bên trong tối đen như mực, khiến người ta không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Ảo giác hả ta?
Hắn chậm rãi đi đến lối vào của con hẻm, sau vài phút, hắn lại nghe thấy một tiếng kêu cứu yếu ớt.
Có người ở trong đó thiệt!
Vào những lúc như này, nên gọi cảnh sát tới giúp.
Roland nhìn lại chiếc xe buýt, thấy cảnh sát đã áp giải tên cướp lên xe cảnh sát, đang chuẩn bị chạy về phía xa, không kịp ngăn họ lại rồi.
Hay là giả vờ như không nghe thấy ta?
Nhưng hắn cảm thấy rõ ràng có thứ gì đó trong con hẻm đang thu hút hắn.
Kể từ khi đến gần đây, mật độ dòng nhiệt trong cơ thể đột nhiên bộc phát mãnh liệt, như đang reo hò ầm ĩ, lại có vẻ tưng bừng nhộn nhịp, như đang thúc giục hắn tiến tới.
Roland bước nhẹ vào con hẻm hẹp.
Đôi mắt hắn nhanh chóng thích ứng với ánh sáng yếu ớt, hắn nhìn thấy một người đàn ông đang quay lưng về phía hắn, bên cạnh hắn chả có gì hết.
- Là ngươi đang kêu cứu?
Hắn cau mày hỏi.
Người đàn ông không trả lời mà trực tiếp quay đầu lại 180 độ, cảnh tượng kỳ dị này khiến Roland phải hít sâu một hơi khí lạnh.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn nữa vẫn còn ở phía sau.
Khuôn mặt của hắn dường như đã bị lửa thiêu làm bỏng hết một nửa, làn da cháy khét nổi đầy mụn nước, một lốc xoáy màu đỏ thẩm đang xoay tròn trên trán hắn, lấp lánh dưới ánh sáng đang mờ tối.