Sau khi kết thúc chuyến đi hai ngày ở thế giới giấc mơ, tòa lâu đài với trần nhà làm bằng đá màu xám lại xuất hiện trước mặt Roland.
Hắn đưa tay ra, cứ nắm vào rồi lại mở ra, ngoài việc không có dòng chảy nóng đặc biệt đó ra thì không có gì khác với khi ở thế giới giấc mơ cả. Nếu không thể lợi dụng việc rơi xuống để thoát ra thì hắn đúng là không phân biệt được giữa ảo và thực.
Bộ não có thẻ mô phỏng được đến mức này thật sao?
Sự nghi ngờ dấy lên trong lòng Roland.
Đặc biệt là “quần tinh” trông giống hệt lốc xoáy ma lực kia nữa. Hắn chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy ma lực, nếu sức mạnh tự nhiên được tạo ra từ nguyên mẫu là ma lực, vậy thì thế giới giấc mơ đáng lẽ ra phải làm lu mờ nó đi chứ.
Cộng thêm người đàn ông mặt đen kỳ dị kia và quần tinh tạo ra âm thanh khi gặp mật độ dòng nhiệt nữa, tự dưng hắn lại thấy không chắc chắn về kết quả suy đoán trước đó.
Hắn nghĩ tại sao trong đầu mình lại có thể có một thế giới giấc mơ to lớn, phức tạp đến vậy được cơ chứ.
Nếu thế giới giấc mơ không ở trong tiềm thức thì nó ở đâu được cơ chứ?
Sau nửa ngày khổ sở suy nghĩ, cuối cùng thì Roland cũng vẫn chưa đưa ra được một đáp án ổn thỏa.
Hắn lắc đầu, quyết định tạm thời để chuyện này sang một bên.
Nếu đã nghĩ không thông thì thôi, không nghĩ nữa vậy, chuyện chính vẫn quan trọng hơn.
Sau khi đưa Angela đi dạo một vòng thư viện, hắn đã mượn được rất nhiều tài liệu thiết kế hữu ích. Cho dù có một vài quyển chỉ mới lật qua thôi nhưng nó cũng đã hiện ra khá rõ ràng rồi.
Trong đó có một cuốn sách còn có tỉ lệ và tính năng của một số hộp kim thường dùng, những thứ này chắc chắn sẽ giúp Anna và Lucia tiết kiệm rất nhiều thời gian,
Như vậy, máy chủ dùng để tạo ra những linh kiện mật độ cao đã giải quyết được rồi.
Đương nhiên rồi, lứa công nhân làm lần đầu tiên sợ là vẫn phải để hắn đích thân chỉ đạo mới được.
Cứ nghĩ đến việc con dân ở khắp Greyfort đang tụ tập lại về Tây cảnh, còn những người đã định cư rồi thì sẽ tiếp tục phải thông qua bài thi phổ cập giáo dục. Khi từng nhóm, từng nhóm người đi đến cương vị, tự dưng Roland thấy phấn chấn vô cùng.
Đây là một quá trình tăng trưởng liên tục, còn hắn bây giờ đã khiến cục diện được mở rộng rồi, đợi đến năm tới, hắn sẽ thống nhất Greyfort, có lẽ thành Neverwinter sẽ có cơ hội tiếp xúc được với sự mở đầu của thời đại công nghiệp.
Mà một khi bước vào thời đại công nghiệp vùng lãnh địa này chắc chắn sẽ thay đổi rất nhiều.
Đến buổi chiều, bộ trưởng bộ xây dựng Kal Vanburt đã mang tin tức khánh thành của đường quốc lộ số 67 đến. So với đại lộ Kingdom, thời gian xây dựng của đường quốc lộ này ngắn hơn rất nhiều. Ngoài lý do là đường ngắn hơn thì sự thuần thục của các công nhân cũng là một điểm mấu chốt.
Theo lời hứa lúc trước, những công nhân được bộ xây dựng bồi dưỡng này đều đã thuộc quyền sở hữu của khu Biên Thuỳ rồi.
- Bệ hạ, nếu ngươi không có kế hoạch tu sửa đường mới thì ta định cử hết bọn họ sang dự án xây dựng nhà ở.
Kai nói:
- Tuy rằng sẽ phải trả thêm một khoản lương, thế nhưng khu nhà ở của thành Neverwinter đang rất thiếu nhà ở.
Roland cũng biết chuyện này, đội xây dựng tổng cộng gần năm nghìn người, một nửa số đó đều bận xây tiểu khu mới. Lý do là bởi vì có rất nhiều người được toà thị chính lôi kéo đến từ khắp mọi nơi. Chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi mà thị trấn trước kia đã được mửo rộng ít nhất ba lần, trong đó còn chưa bao gồm ruộng đất mới được khai nam ở phía nam sông Xích Thuỷ.
- Đường không sửa xong được đâu.
Hắn mở bản đồ khu Biên Thuỳ ra, chỉ vào đường núi phía Bắc.
- Ta định xây một con đường sắt đi từ núi quặng đến thẳng bến tàu để vận chuyển đống than được chuyển từ phía Tây qua.
- Không phải ở đó đã có đường rồi sao…
Kai tự dưng ngưng lại.
- Ban nãy ngươi nói… đường sắt?
- Không sai, đường sắt, hoặc có thể nói là đường ray sắt.
Roland gật đầu.
- Cũng na ná với đường ray vận chuyển bên trong núi quặng ấy, chúng đều được đúc từ sắt thép.
- Ta hiểu rồi.
Hắn suy nghĩ một lát rồi nói:
- Nhưng mà việc này không cần nhiều người lắm đâu.
Nếu chỉ làm một con đường rải nhựa bình thường thôi thì đúng là không cần nhiều người lắm. Roland cười, không nói rõ ra. Sự thật là hắn biết bộ trưởng xây dựng không hiểu gì lắm, cách vận chuyển mà hắn đang nghĩ đến không phải là những vận chuyển thô sơ bằng dây thừng, máy hơi nước hay là ngựa kéo, nó cũng không chỉ để vận chuyển than.
Thứ hắn muốn là tàu hỏa, loại phương tiện giao thông đã khiến việc vận chuyển ở tất cả các đại lục thay đổi hoàn toàn kể từ khi phát minh ra. Đường ray ngắn lần này chỉ là thử nghiệm thôi.
Nguyên lý hoạt động của tàu chạy bằng hơi nước không phức tạp, thế nhưng hệ thống đường ray thì lại là một thứ khổng lồ. Roland không rõ từ khi nghĩ ra đến khi vận dụng vào thực tế, tàu và các thiết bị đi kèm phải thử nghiệm và cải tiến mất bao nhiêu năm nhưng chắc chắn, đó là một quá trình dài đằng đẵng.
May mà những thứ này đều có thể tìm được trong thế giới giấc mơ.
Là tượng trưng của công nghiệp, hắn từng mê mẩn những nhân vật lớn này.
Cho dù phải gánh vác thứ nặng nề đến mức nào thì chúng vẫn có thể tạo ra khói trắng, đi xuyên qua những rừng cây và núi cao, thanh nối màu đen giữa các bánh xe khiến chúng chuyển động, tạo ra tiếng xích sắt có nhịp điệu, khiến mặt đất rộng lớn bị thu gọn lại trong phạm vi có thể chấp nhận được. Sau đó, cho dù các phương thức có thay đổi thế nào thì nó vẫn không thay đổi về bản chất.
Đương nhiên, chỉ có những thiết bị phần cứng thôi thì cũng không đủ, tàu hỏa cần rất nhiều công nhân đường sắt phụ trách, đảm nhiệm các công việc khác nhau để tàu có thể hoạt động được. So với việc cho chạy máy chạy bằng hơi nước hay máy chủ thì chắc chắn, nó phức tạp hơn rất nhiều.
Theo kế hoạch của Roland, đường ray sắt nối liền sườn núi phía bắc và bến cảng là một sự thử nghiệm về kỹ thuật, cũng là căn cứ bồi dưỡng công nhân đường sắt đời đầu.
- Cứ cho khoảng hai trăm người để trải đường trước đã.
Roland vỗ bàn, nói.:
- Đường ray xây về phía rừng rậm Dodge, xây đến bên ngoài bức tường thành thứ hai.
Trông Kai rất lo lắng.
- Thế nhưng, bệ hạ… như vậy thì đường ray của ngươi sẽ bị lộ ra khi bọn tà thú tấn công.
- Bọn chúng không có hứng thú gì với đường sắt đâu. Hơn nữa ta cũng không định hoàn thành nó trước khi trăng máu đến đâu.
Hắn không hài lòng, nói:
- Còn đến năm sau thì chúng ta sẽ không phải trốn đằng sau bức tường được đắp bằng bùn này nữa đâu. Ngươi không thấy khu Biên Thùy này đã quá chật chội rồi sao?
- Ý của ngươi là...
- Mở rộng đến vùng đất hoang, tài nguyên ở đó không ít hươn bên trong thành Greyfort chút nào đâu.
Roland chỉ về phía khu Volvo ở phía Tây Bắc dãy núi Tuyệt Cảnh.
- Muốn đối đầu với bọn ma quỷ, không phải chỉ một bức tường là được thôi đâu.
Nếu Trận Chiến Thần Ý nổ ra, ma quỷ ném tòa tháp bút thứ ba xuống Taquila thì quân canh gác rất có lẽ sẽ bị ép đến chỗ dưới chân dãy núi Tuyệt Cảnh. Chỉ riêng phòng thủ Tây cảnh thôi cũng chắc chắn đã thua rồi, Hội Cộng Trợ năm đó đi vào vùng đất hoang theo con đường nhỏ trong núi, bọn chúng cũng có thể đi vào bên trong Greyfort theo cách tương tự.
Cho dù không đi đường núi, chỉ một đám Khủng Thú bay qua đỉnh núi thôi, ngày nào chúng cũng đến thị uy thôi cũng đủ khó chịu rồi.
Chỉ khi biến dãy núi Tuyệt Cảnh thành một bức tường thì mới có thể bảo vệ sự an nguy bên trong vương quốc.
Để mấy khẩu pháo ở các đỉnh núi, phạm vi của đường bắn chính là thành trấn mới của Roland.
Khu vực này không nối tiếp với dòng chảy của sông, muốn chuyển tài nguyên thật nhanh lên vùng đất hoang thì chỉ có đường sắt mới làm được điều đó.
- Trong tương lai, việc quy hoạch các hệ thống phòng thủ cũng là một công trình lớn, nhưng ta tin là ngươi sẽ làm được.
Đưa dãy núi Tuyệt Cảnh vào trong lãnh địa của vương quốc, nghe thôi cũng có thể khiến bất cứ một ai thấy mong chờ. Nếu có thể xây dựng một thành trì như vậy thì chắc chắn, sẽ lưu danh trong lịch sử.
- Vâng thưa bệ hạ.
Bộ trưởng bộ xây dưng nói với vẻ rất kích động.