Yorko cuối cùng vẫn nghe theo lời Hill, dưới ánh chiều tà dần dần buông xuống, lên xe ngựa rời khỏi Shining City.
Kẻ hầu đánh xe đều là thuộc hạ của Hill, nghe nói ban đầu đều là người của đoàn xiếc, sau đó đi theo đội buôn tiến hành vận chuyển nô lệ mấy lần, nên đã dự tính trước tuyến đường rời đi. Mãi cho đến khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, tốc độ của đoàn xe mới chậm dần lại, nhưng mà cho dù mặt đất đã bị bóng đêm bao phủ nhưng bọn họ vẫn kiên trì thắp ngọn đèn tiếp tục di chuyển thêm hơn một canh giờ rồi mới dừng lại hạ trại ở một nơi thôn quê hoang vắng.
Chiếc xe đậu xung quanh lửa trại thành một vòng tròn, nam tử trẻ tuổi tự xưng là Clown thuần thục lấy nước hầm cháo, Rocky cao to cường tráng lại đi cho ngựa ăn, còn có ma thuật sư phụ trách canh gác và tuần tra, cùng với anh em Jorm đặt hố bẫy giản dị… So với việc nói bọn họ là đoàn xiếc, chẳng bằng nói bọn họ giống một nhánh quân đội hơn.
Yorko phát hiện mình không cần làm gì cả, cháo mạch thơm ngào ngạt cũng được đưa đến tận tay.
Trừ cháo mạch ra còn có một đĩa thịt ướp muối và một quả táo.
Hắn cuối cùng đã biết vì sao Hill lại lựa chọn vận chuyển mấy thứ này.
Tận hai xe lương thực, cho dù bọn họ đi trên đường mất thời gian đến một hai tháng, những thứ gọi là “Hàng hóa buôn bán” này đều đủ để đáp ứng nhu cầu của toàn bộ thành viên.
Nhưng mà có thể nhanh chóng chất đầy xe đồ ăn như vậy, chẳng lẽ trước đó hắn vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng để có thể rời khỏi Dawn Kingdom bất cứ lúc nào sao? Thêm với nghe cách nói của thân vệ thì hắn còn luôn luôn duy trì mối liên hệ với lũ chuột của Black Street, trời ạ… tên này thật sự chỉ là một diễn viên xiếc thật sao?
Yorko quyết tâm chờ sau khi trở lại Greyfort, nhất định phải tìm lão bằng hữu hỏi cho rõ ràng.
Mấy kẻ hầu thật tự giác bưng cháo mạch đi ra ngoài khu vực thùng xe, bên lửa trại chỉ còn lại hắn và Số bảy mươi sáu cùng với bốn phù thủy.
- Ta cảm thấy áy náy vì lời nói hành động trước đó của mình.
Annie thoải mái nói:
- Ngươi quả thật không giao chúng ta cho đứng đầu Dawn Kingdom, nhưng ta vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng ngươi.
- Vì sao?
Amy không hiểu nói:
- Thoạt nhìn hắn không hề giống người xấu.
Câu nói không hề giống người xấu này khiến Yorko đỏ bừng mặt, hắn chưa từng cảm thấy mình là người tốt, còn may ánh lửa trại có thể che giấu giúp hắn:
- Khụ khụ, ta nghĩ đại khái bởi vì tiểu thư Annie vẫn hoài nghi tính thuần khiết của tổ chức phù thủy Greyfort hả?
- Tính thuần khiết?
- Ví dụ như một vài quý tộc quyền thế ngập trời thường trộm nuôi vài phù thủy để tìm niềm vui.
- Đây chỉ là một mặt.
Annie ngắt lời:
- Chỉ cần tồn tại một mặt lừa gạt và lợi dụng, cho dù là ở Wolfheart hay là ở Greyfort thì đều là một cái lồng giam đối với phù thủy thôi, không hề có khác biệt gì về bản chất cả. Đương nhiên, nếu như có thể chứng thực tổ chức phù thủy ở Greyfort quả thật giống như lời ngươi nói, ta sẽ chính thức xin lỗi ngươi.
- Không sao cả.
Yorko nhún nhún vai:
- Nhiệm vụ của ta là đưa các ngươi đến trước mặt bệ hạ Roland, chuyện về sau không liên quan gì đến ta nữa. Cho dù ngươi định xin lỗi, cũng không chắc có thể nhìn thấy ta đâu.
Không khí lập tức hơi cứng ngắc, chỉ còn tiếng lửa trại phát ra âm thanh tí tách.
Nếu là bình thường hắn đều sẽ không khiến cuộc nói chuyện rơi vào cục diện bế tắc đâu, nhưng hắn thật sự không có hứng thú gì với những phù thủy này, không chỉ làm rối loạn cuộc sống đại sứ bình yên của hắn, vả lại còn mang đến không ít mạo hiểm cho đoàn sứ giá, cẩn thận ngược lại không thể nói là sai được, nhưng mà khi người bị hoài nghi đổi thành bản thân thì cảm giác này không hề dễ dàng khiến cho người ta quên đi được.
Cuối cùng mở miệng phá vỡ trầm mặc chính là Số bảy mươi sáu.
- Các ngươi đều đến từ vương quốc Wolfheart sao?
Nàng hỏi:
- Ta nghe Amy nói, các ngươi đã quen biết nhau từ lâu rồi.
Annie gật đầu:
- Tuy rằng chúng ta không sinh ra từ trong cùng một thành thị, nhưng mà… ngươi nói không sai.
- Wolfheart đã bị Giáo hội thôn tính, các ngươi liên tục chạy trốn đến Dawn Kingdom chắc đã phải trải qua không ít đau khổ đi.
Số bảy mươi sáu cúi người chạm vào ống quần rỗng tuếch của Hero, hạ thấp giọng nói:
- Chân của nàng cũng bị người của Giáo hội thương tổn trong quá trình chạy trốn à?
Hero cắn chặt môi, vẻ mặt khổ sở, cúi đầu xuống.
- Là bị người được nàng bảo vệ chém đứt.
Câu trả lời của Annie lại ngoài dự đoán của mọi người:
- Vào lúc thành Wolfheart nguy nan nhất, nàng đã đứng lên, nhưng cuối cùng nhận được lại là thù hận của mọi người.
- Bị người được bảo vệ… gây thương tích?
Annie gật đầu:
- Nếu ngươi muốn biết thì ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng đây không phải là một câu chuyện xưa khiến người ta thoải mái đâu.
Số bảy mươi sáu liếc nhìn Hero một lúc, nghiêm túc nói:
- Ta muốn biết.
Tuy Yorko giả vờ tập trung ăn thịt ướp muối, nhưng lòng hiếu kỳ đã bị khơi lên.
- Một năm trước khi đại quân của Giáo hội tiến công thành Wolfheart đã vứt lượng lớn thi thể có chứa tà dịch vào trong thành, ý định làm suy yếu năng lực chống cự của vương đô giống như cách họ đã từng làm khi ở thành bạo BrokenTooth.
Annie nhét thêm hai nhánh cây vào trong lửa trại, bắn ra nhiều đốm lửa:
- Nhưng mà một lần này tà dịch lại không lan tràn rộng ra, chính nhờ vào năng lực của Hero. Nàng có thể chuyển dời chứng bệnh lên trên vật còn sống khác, từ đó ngăn cản được dịch bệnh lan tràn.
- Vật sống như thế nào?
- Chuột, mèo, chó, trâu bò đều có thể… đương nhiên cũng bao gồm cả người.
Nàng chậm rãi nói:
- Dân trong thành đào một cái hố to ở xóm nghèo, người bị tà dịch lây nhiễm tụ tập đến đây, để Hero dịch chuyển chứng bệnh lên trên người động vật, lại vứt động vật vào trong hố đốt cháy. Dần dần, mọi người coi nàng là người cứu vớt thành Wolfheart, bắt đầu gọi nàng là Hero, ta và Amy cũng từng được nàng cứu chữa.
- Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, một động vật cỡ lớn trước khi chết có thể khiến năm sáu người bị lây nhiễm khôi phục khỏe mạnh, nhưng mèo, chó lại chỉ có thể nhận chuyển dời cho một hai người thôi, thêm với Giáo hội nhiều lần tản tà dịch ra, cho dù toàn bộ dân chúng Wolfheart bắt hết toàn bộ vật sống đến hố to ở xóm nghèo đốt cháy đều không thỏa mãn được nhu cầu của mỗi bệnh nhâ.
- Theo chiến tranh kéo dài, bọn họ đặt mục tiêu lên trên người còn sống.
Câu nói này khiến Yorko không rét mà run.
Số bảy mươi sáu chuyển sang ngồi cạnh Hero, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng:
- Đây không phải là lỗi của ngươi.
Mà thần sắc của Annie lại có vẻ đặc biệt nặng nề trong ánh lửa sáng tối bập bùng:
- Đây đương nhiên không phải là lỗi của nàng, từ vừa mới bắt đầu đã không có ai cho nàng quyền được lựa chọn rồi. Bị ném vào trong hố đầu tiên là phạm nhân, kẻ tù tội và người tình nguyện, sau này thì đổi thành người già, chiến sĩ bị thương và tù binh của quân thẩm phán.
- Nhưng Hero không chấp thuận yêu cầu điên khùng này, đặc biệt là khi đối mặt với chiến sĩ và người đầu hàng vị thành niên, cho dù như thế nào thì nàng đều không chịu ra tay. Vì thế thái độ của mọi người đối với nàng đã thay đổi, thậm chí thầm đồn đãi nàng có cấu kết với Giáo hội, rõ ràng là kẻ địch, lại muốn giữ tính mạng cho bọn họ. Người cứu vớt biến thành người phản bội, Hero cũng bị nhốt lại, nếu không phải còn định lợi dụng năng lực của nàng, chỉ sợ nàng đã sớm bị đưa lên đài hành hình rồi.
- Sau đó Giáo hội lại quay trở lại, chỉ dùng thời gian một ngày đã công phá được tường thành vương đô, mà lúc thành bị phá, cai ngục từng được nàng cứu chữa đã dùng búa chém đứt hai chân của nàng, sau đó một trận lửa đốt nhà tù, còn nói chính bởi vì Hero cấu kết với Giáo hội mới khiến Wolfheart bị tiêu diệt. Nàng đừng mong đi đâu cả, kẻ phản bội thì phải cùng bị hủy diệt trong lồng lửa với thành thị.
Nói đến đây Annie dừng lại một chút:
- Nhưng lũ cai ngục không hề nghĩ tới, người cứu Hero đã không thể động đậy lại là tù binh quân thẩm phán cũng bị giam trong ngục.