Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 673

Chương 673
Chương 673

Tín đồ của Giáo hội lại cứu một phù thủy?

Yorko bất tri bất giác buông thịt ướp muối xuống, toàn bộ lực chú ý đều tập trung lên trên người Annie.

- Bọn họ mang theo Hero rời khỏi nhà giam, sau đó cũng nhờ những tù binh này che giấu mơi khiến cho nàng thoát khỏi Giáo hội lùng bắt. Sau khi chiến tranh kết thúc, người đấu võ thẩm phán này thậm chí còn lục tục đưa đồ ăn và quần áo cho nàng trong một thời gian ngắn, mãi cho đến khi đại quân quay về Hermes thì bọn họ mới từ biệt Hero, trước khi đi, tất cả người đấu võ thẩm phán đã từng ở trong nhà giam đó đều tỏ vẻ biết ơn nàng.

Yorko nhíu mày:

- Nhưng danh hiệu Hero này có phải…

- Nàng chính là Hero.

Annie nói như đinh đóng cột:

- Cho dù dân trong thành đã được nàng chữa khỏi đối xử với nàng như thế nào, nàng đều đã cứu mấy vạn dân chúng thành Wolfheart, cũng đã cứu tính mạng của ta và Amy. Danh hiệu này, nàng hoàn toàn xứng đáng.

Đại sứ không khỏi thở dài, hóa ra những phù thủy này đã từng bị đau đớn còn tàn khốc hơn mình tưởng tượng nhiều, nếu đổi lại là hắn bị đối xử như vậy, đừng nói tin tưởng người bình thường, cho dù coi mỗi một người đều là kẻ địch, hận không thể giết sạch toàn bộ đều là bình thường.

Chút khó chịu vì bị đối phương hoài nghi đã dần dần tiêu tán đi.

- Chân nàng… nói không chừng có cơ hội khôi phục lại.

- Cái gì, ngươi nói có thật không?

- Phải làm như thế nào?

Ánh mắt của tất cả mọi người đồng thời bắn về phía Yorko, kể cả Hero đều không ngoại lệ. Nhìn dáng vẻ của nàng thì chắc mới mười tuổi, cho dù bị chiến tranh tàn phá, nhưng trong ánh mắt nàng vẫn tràn đầy chờ mong chứ không phải chết lặng với mờ mịt.

- Khụ khụ, ta không khẳng định.

Yorko sờ mũi:

- Hill từng đề cập đến, phù thủy tụ tập ở Greyfort rất có thể đã hơn ba trăm người, mà lực lượng ma quỷ… không, ta nói là năng lực thứ này luôn vô cùng kỳ quái đúng không? Nói không chừng có người có thể khiến chi đã gãy trùng sinh, hoặc biến ra một chân mới cho nàng.

- Ba trăm?

Số bảy mươi sáu kinh ngạc nói:

- Vua Greyfort làm thế nào mà mời chào được nhiều phù thủy như vậy?

- Chuyện này nói ra dài lắm, vị lão bằng hữu kia của ta là quân vương trời sinh, hắn đã sớm biết tỏng quỷ kế của Giáo hội, không chỉ quy định rằng ở trên lãnh địa phù thủy có thể có cuộc sống giống như người bình thường, còn tuyên truyền phù thủy là vô tội đến các nơi ở Greyfort. Thời gian dài, dĩ nhiên sẽ có rất nhiều phù thủy tìm đến dưới trướng của hắn, dốc sức phục vụ hắn.

Yorko nhân cơ hội tâng bốc bệ hạ Roland một phen:

- Cho nên các ngươi hoàn toàn không cần phải lo lắng về cuộc sống sau này, thành Neverwinter của bệ hạ được xưng tụng là nơi mỗi một người đều có thể tìm được một phần công việc phù hợp, phù thủy không hề ngoại lệ.

- Công việc như thế nào?

Ánh mắt Amy lập lòe tỏa sáng.

Ta nào biết… Ta còn chưa đi tới thành Neverwinter đâu:

- Ờ thì, đương nhiên phải nhìn xem năng lực của ngươi là như thế nào, ví dụ như người có thể điều khiển được lửa thì đi làm thợ rèn, người điều khiển được gió thì đi thúc đẩy cối xay gió ở chỗ xay bột, ví dụ như vậy.

Yorko bịa chuyện:

- Tóm lại, bệ hạ định thành lập vương đô mới ở Tây cảnh, cần lượng lớn nhân lực, cho dù năng lực không thể sử dụng đến thì đều có thể có công việc giống như người bình thường.

- Nghe thật sự không tệ.

Annie đưa mắt ra hiệu cho Amy đang định nói lại thôi:

- Nhưng mà nói dối luôn tốt đẹp hơn thực tế, ta hiện giờ…

- Ta biết ta biết, ngươi vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng ta đúng không?

Yorko dang tay nói:

- Đến lúc đó tin tưởng vào hai mắt của ngươi là được rồi.

- Đúng rồi, vì sao các ngươi lại quen biết Hero vậy?

- Khi thanh Wolfheart bị đánh chiếm, ta vừa đúng sống nhờ trong nhà Amy, bởi vì chú ý đến hành động kỳ quái của quân thẩm phán nên mới theo đám người kia tìm được Hero.

Annie vừa nhen đống lửa vừa nói:

- Còn gặp Broken Sword lại là chuyện của nhiều tháng sau, nàng bị tín đồ Giáo hội đóng giữ bắt được, định áp giải về Thánh Thành. Ta mai phục đánh úp tiểu đội áp giải ở trên đường, cứu nàng ra.

- Một mình ngươi sao?

- Nếu như có đủ thời gian chuẩn bị, săn giết một đội nhân mã không hề khó khăn hơn săn giết động vật bao nhiêu.

Giọng điệu của Annie vô cùng bình tĩnh:

- Nhưng sau lần phục kích đó, cường độ Giáo hội điều tra thành Wolfheart đã tăng lên gấp bội, chúng ta đã không có cách nào ẩn náu trong đó, cho nên xen lẫn vào trong đội ngũ dân chạy nạn rời khỏi Wolfheart, cuối cùng đi thẳng về hướng nam, ở lại cô nhi viện của Shining City.

- Thật sự là một cuộc trốn chạy không thể tưởng tượng nổi.

Số bảy mươi sáu cảm thán.

Thêm với hiện giờ còn chưa kết thúc, Yorko nghĩ, tuy rằng Dawn Kingdom không đáng sợ giống như Giáo hội, nhưng nghiền chết nhóm bọn họ vẫn dư dả. Hy vọng lo lắng của Hill sẽ không thành sự thật, nếu không Alpein Moore tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ rời đi, chỉ cần một ngày chưa ra khỏi ranh giới của Dawn Kingdom thì một ngày không thể tính là an toàn được.

Hắn lắc lắc đầu, ném những suy nghĩ hỗn loạn phiền lòng này ra sau đầu:

- Ăn xong bữa tối thì đi ngủ sớm đi, sáng mai còn phải tiếp tục gấp rút lên đường đấy.

Hành trình chạy trốn tiếp theo thuận lợi ngoài ý muốn, dưới sắp xếp của ma thuật sư, đoàn người chỉ chuyên đi theo ngoại ô, vòng ngoài thành mà không vào, năm ngày sau đã đến Windward Ridge của Dawn Kingdom. Lại đi thêm hành trình một ngày về phía nam thì có thể tiến vào phương bắc Greyfort.

Yorko cũng thoáng thả lỏng.

Dù sao cảm giác tinh thần thắt chặt suốt cả dọc đường rất không dễ chịu, buổi tối mỗi ngày thoáng có động tĩnh sẽ giật mình tỉnh lại, nhưng Số bảy mươi sáu bình tĩnh hơn hắn nhiều, không chỉ thường xuyên hỗ trợ chiếu cố phù thủy, còn chiếu cố thêm cả mình nữa.

Mấy ngày trôi, qua, nàng đã hòa đồng khá thân quen với các phù thủy, đặc biệt là Amy dễ tin người kia, quả thật coi Số bảy mươi sáu là người tỷ tỷ thứ tư.

Yorko dựa vào đệm mềm, nhìn đồi núi chập chùng nhấp nhô liên miên và đồng ruộng khô vàng ngoài cửa sổ, trong lòng không nhịn được khe khẽ hát.

Vị trí đại sứ xem như bỏ qua rồi, nhưng ít ra đã mang về cho lão bằng hữu bốn phù thủy, nếu Hill nói không sai, bệ hạ rốt cuộc sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho hắn như thế nào đây?

Ngay khi hắn đầy cõi lòng chờ mong mơ màng, ma thuật sư phụ trách cảnh giới đột nhiên từ phía sau đoàn xe chạy tới:

- Đại nhân, chúng ta có khả năng bị phiền toái, hình như phía sau có người đang đuổi theo chúng ta.

- Cái gì?

Yorko cả kinh trong lòng, nên vội vàng thò đầu ra ngoài cửa sổ, không hề phát hiện ra cái gì khác thường.

- Đám người này đều là kỵ sĩ, hiện cách chúng ta chừng bảy tám dặm đường, ngươi không nhìn thấy bọn họ đâu.

Ma thuật sư khống chế con ngựa dưới thân để cho thân thể giữ song song với xe ngựa:

- Tốc độ di chuyển của bọn họ không nhanh, nhưng chúng ta lại chậm, cứ theo tốc độ này, sớm hay muộn gì đối phương sẽ phát hiện ra và đuổi theo đoàn xe.

- Ngươi xác nhận bọn họ là kẻ địch sao?

- Không xác định, ta chỉ nhìn thoáng qua từ xa thôi, nhưng chúng ta không thể cá cược cơ hội này. Bọn họ có chừng hai ba mươi người, mang đầy đủ giáp sắt, không hề mang theo ngựa thay đổi, chắc tìm đến theo vết xe ngựa của chúng ta.

- Vậy giờ phải làm sao?

Yorko lập tức luống cuống.

- Chúng ta phải bỏ xe đi bộ, gần đây có một khu rừng rậm, xe ngựa không cách nào đi vào trong đó được, tốc độ của kỵ sĩ cũng không cách nào phát huy được.

Ma thuật sư trầm giọng nói:

- Nhưng như vậy lại sẽ kéo tốc độ của chúng ta và bọn họ đến mức độ tương đương nhau, một khi bị đuổi theo thì mọi người chỉ có một con đường chết thôi. Nếu muốn không có chút sơ hở nào thì tốt nhất là một người tiếp tục dẫn đoàn xe đi, thu hút bọn họ lên con đường lớn.

Hắn dừng lại một chút:

- Nói cách khác, phải có người tình nguyện hy sinh.

Bình Luận (0)
Comment