Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 674

Chương 674
Chương 674

Xe ngựa dừng ở ven đường, huynh đệ Jorm đang bề bộn buộc các xe vào với nhau, để cho một người điều khiển.

Các phù thủy trải qua một trận tranh cãi kịch liệt, sau đó cuối cùng bị Annie thuyết phục, đi theo Clown dẫn đường vào rừng cây.

Nhanh chóng đến lượt Yorko và những người còn lại.

- Đại nhân, chúng ta nên đi thôi.

Rocky vác túi lương thực trên vai đi ngang qua hắn:

- Bằng không nếu như bị kẻ địch phát hiện, tất cả công sức đều thành công cốc.

- Đợt chút, ta muốn nói với các nàng hai câu.

Hắn vốn tưởng rằng chuyện này còn phải khá lâu mới có thể quyết định được, không nghĩ tới chỉ mất tổng cộng có một khắc đồng hồ đã xác nhận được người trời chọn.

Người đứng ra là Số bảy mươi sáu.

Tuy rằng Rocky và Annie đều tỏ vẻ tình nguyện lưu lại cản phía sau, nhưng làm người lãnh đạo đội ngũ trên danh nghĩa, Yorko cuối cùng vẫn lựa chọn nàng.

- Ta từng được huấn luyện chiến đấu năm năm ở “Black Money”, chạy cũng rất nhanh, không cần lo lắng cho ta đâu.

Lý do từ chối của Số bảy mươi sáu rất đơn giản, đơn giản giống như từ biệt bình thường vậy:

- Không phải phía trước có một sơn trang sao? Chờ ta đánh xe ngựa đến đó, lại lẫn vào trong thôn dân, bọn họ tuyệt đối không tìm được ta đâu. Đợi sau khi sóng gió qua đi, ta lại tụ họp với các ngươi ở thành thị biên giới của Greyfort, các ngươi nhớ đợi ta ở đó.

Nhưng đáp án mà ma thuật sư đã lén cho hắn biết lại là thôn trang ở ngoài ba mươi dặm, người lưu lại gần như không thể đến chỗ đó trước các kỵ sĩ đang đuổi theo. Thêm với sau khi xe ngựa được buộc lại với nhau, tốc độ sẽ bị giảm trên diện rộng, cơ hội này lại càng xa vời.

Nếu người đuổi theo không tuân theo mệnh lệnh của đứng đầu Dawn Kingdom đến bắt phù thủy thì như vậy tất cả đều chỉ là lo sợ không đâu thôi. Nhưng nếu như đối phương lại là kiểu giống như ma thuật sư lo lắng, kỵ sĩ bị đánh lừa sẽ trút lửa giận lên trên người Số bảy mươi sáu như thế nào, Yorko nhắm mắt lại đều có thể tưởng tượng ra được.

Trong lòng hắn mơ hồ ý thức được, ví dụ như đoàn xe bị đội kỵ sĩ của vương đô chặn lại, một người duy nhất có khả năng sống sót chính là bản thân hắn. có lẽ Alpein Moore sẽ dùng hắn để đòi Roland một món tiền chuộc lớn, thêm với coi hắn như trò cười của quý tộc để tăng thêm giễu cợt, nhưng quả thật sẽ không dễ dàng đưa hắn lên đoạn đầu đài. Trừ hắn ra, những người còn lại nếu bị bắt cơ bản chỉ có một con đường chết.

Có lẽ hắn mới là người nên lưu lại để hấp dẫn sự chú ý của đám người đuổi theo nhất.

Yorko đã từng định đứng ra mấy lần, nhưng sợ hãi khiến hai chân hắn hoàn toàn không cách nào di chuyển được, cho đến cuối cùng hắn vẫn không thể nói ra được câu nói đó.

Đại sứ là thể diện của quốc vương, ta không thể bị bọn họ bắt về cười nhạo sỉ nhục, bởi vì như vậy tương đương với sỉ nhục vua Greyfort. Hắn chỉ có thể an ủi mình như thế, không định nói vậy, hắn thậm chí còn không cách nào nhìn thẳng vào ánh mắt của Số bảy mươi sáu.

Đáng chết, nàng rõ ràng chỉ là nô lệ mình mua về mà thôi.

Yorko đi đến trước mặt Số bảy mươi sáu, đang định chuẩn bị nói gì đó, đối phương đã mở miệng trước:

- Đại nhân, đây là lựa chọn của chính ta, không liên quan gì đến “Black Money”, cho dù Silver Aspect luôn luôn dạy chúng ta phải thường xuyên chuẩn bị hy sinh vì “Black Money”, nhưng ta không hề thích nơi đó. Ta cho rằng mình sẽ cả đời ở dưới lòng đất, lấy lòng các vị khách, đợi đến khi già cả thì trở thành Silver Aspect mới, hoặc là bị phân đi làm công, vĩnh viễn không thấy mặt trời, nhưng ngươi dẫn ta rời khỏi nơi này, để cho ta có thể cảm nhận được thế giới rộng rãi bên ngoài, ta đã không còn bất cứ tiếc nuối nào rồi. Mau đi vào rừng cây đi, chậm trễ thêm nữa sẽ không kịp.

- Nhưng mà…

- Cám ơn ngươi, đại nhân.

Số bảy mươi sáu cười nói:

- Không có câu nói của ngươi, nói không chừng ta đã sớm bị đánh chết trong động đá vôi dưới lòng đất rồi, mạng này thuộc về ngươi. Hơn nữa còn không chắc chắn rằng ta sẽ gặp chuyện không may đâu, nếu quả thật có cơ hội, chúng ta gặp lại nhau ở Greyfort đi.

- Đại nhân, phải đi rồi.

Huynh đệ Jorm ở sau hai người thúc giục.

Yorko thở dài, xoay người rời đi.

Không sai, nàng chỉ là một nô lệ.

Đây là lựa chọn thỏa đáng nhất.

Rõ ràng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại giống như bị nghẹn.

Trước khi tiến vào rừng cây, Yorko cuối cùng quay đầu lại, chỉ thấy đoàn xe đã chậm rãi di chuyển dưới sự điều khiển của Số bảy mươi sáu, nàng không hề dừng lại, cũng không hề vẫy tay chào từ biệt, giống như đây chỉ là một lần tạm biệt đơn giản mà thôi.

Giống như lý do nàng đứng ra vậy.

Rất nhanh, bóng cây đã che mất tầm mắt của hắn.

Số bảy mươi sáu cũng không kêu đoàn xe đi thẳng tiếp.

Sau khi đi được chừng một trăm dặm đường, nàng kêu ngựa dừng bước.

Còn xa thêm nữa sẽ không nhìn thấy lối vào rừng cây.

Nàng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, ngồi trên đuôi thùng xe, lẳng lặng chờ nhóm người truy đuổi đến.

Thời gian khô tọa có lẽ dài đằng đẵng, nhưng chẳng qua là một chớp mắt ngắn ngủi đối với nàng mà thôi, trong năm tháng dài dằng dặc, nàng không thiếu nhất chính là thời gian, chờ đợi đã sớm tập thành thói quen.

Khi mặt trời dần dần ngả về tây, bóng dáng của đám kỵ sĩ xuất hiện ở cuối con đường.

Bọn họ không đeo ký hiệu và gấm màu của đoàn kỵ sĩ vương đô, nhưng bộ giáp sắt tinh xảo và con ngựa cao to kia lại cho thấy, người truy đuổi thật sự đến từ thành phố lớn.

Số bảy mươi sáu thầm đếm số người của đối phương, tổng cộng ba mươi lăm người, có một nửa trong đó là hỗ trợ. Nhưng mà từ trên ánh mắt và hành động của bọn họ thì đều có thể thấy được chỗ hỗ trợ này không hề kém hơn kỵ sĩ bao nhiêu.

Nhìn thấy xe ngựa đứng ở ven đường khiến người lãnh đạo hơi nhíu mày, hắn vung một roi lên không, bọn kỵ sĩ lập tức đồng loạt xông lên, bao vây quanh đoàn xe.

- Logan Tước sĩ, trong xe không có ai!

- Thú vị đấy… xem ra đại sứ Greyfort của chúng ta còn thả cả thám báo.

Logan cười lạnh:

- Karo, Jester, các ngươi quay lại kiểm tra dấu chân hai bên đường xem. Nếu như bỏ xe chạy trốn, không có khả năng không có bất cứ dấu vết gì cả.

Câu nói này đã nói rõ mục đích đến đây của bọn họ.

- Tước sĩ, nữ tử này…

- Chặt đứt tay chân, tra khảo bình thường đi, nhưng mà nàng đã dám ở lại đây, chắc các ngươi không tra khảo ra được gì đâu.

- Không cần, bọn họ bỏ chạy vào rừng cây này.

Số bảy mươi sáu đứng lên nói:

- Cách sau lưng các ngươi không xa. Nhưng mà…

- Nhưng mà cái gì?

Một gã kỵ sĩ đã rút một tay bội kiếm ra, một tay kia định túm lấy cánh tay nàng.

Hiển nhiên, cho dù nàng đã nói ra đáp án, nhưng bọn họ đều không có ý định buông tha cho nàng.

- Nhưng mà các ngươi không còn cơ hội đi gây phiền toái cho phù thủy được nữa.

Số bảy mươi sáu vừa lật tay, lấy tốc độ nhanh như tia chớp túm lấy cổ tay đối phương, sau đó dùng sức kéo, kỵ sĩ bay thẳng lên, giống như hài tử nhào vào trong lòng nàng, mà đầu của hắn vừa vặn bị kẹp dưới nách nàng.

Bả vai vừa mới khép lại, bộ giáp sắt vang lên tiếng răng rắc rợn người, tiếp theo xoảng một tiếng, mũ giáp đã rời khỏi vị trí ban đầu của nó, mở ra một khoảng trống chừng một nắm tay với chỗ cổ áo giáp.

Cả người kỵ sĩ co rút lại, giống như con cá mất nước.

- Buông Charlie ra!

- Đáng chết, giết nàng!

Những người khác ào ào rút kiếm ra khỏi vỏ, đâm về phía nàng.

Số bảy mươi sáu ném kỵ sĩ bị bẻ gãy cổ về phía đám người đang nhào đến, khiến cho bọn họ không khỏi phải thu kiếm đón lấy, mà nàng lại cầm lấy thanh kiếm của tên xui xẻo ngã xuống, chém về phía kẻ địch gần nhất.

Bình Luận (0)
Comment