Mũi kiếm gọn gàng cắt vào trong áo giáp, máu tươi bắn tung tóe ra từ trong khe hở, giống như tơ hồng thật nhỏ.
Người bị trúng chiêu bất ngờ không kêu lên thảm thiết mà cắn chặt răng túm lấy cánh tay cầm kiếm của nàng, giống như định tranh thủ một cơ hội cho đồng bọn.
Đáng tiếc, hắn đã xem nhẹ chênh lệch lực lượng khổng lồ giữa hai người.
Số bảy mươi sáu thoải mái tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, rút bội kiếm ra đồng thời một cước đá bay hắn ra ngoài.
Chỗ bị đá giống như bị một thanh vũ khí cùn đánh mạnh vào, khắp bộ giáp sắt đều móp lại, kỵ sĩ phun ra ngụm máu bọt, sau khi nện lên trên đất đã không còn động tĩnh.
Xem ra vẫn là quyền cước của mình tiện hơn, Số bảy mươi sáu quét nhìn thân kiếm mới vừa đánh một chiêu đã tràn đầy vết nứt, nên ném luôn nó sang bên cạnh, dùng bàn tay trần đánh những người khác.
Người săn đuổi nháy mắt đã biến thành con mồi.
Nàng nhảy lên thật cao, chạy nhanh trên đầu vai kỵ sĩ đang ngây ngốc, mỗi khi rơi xuống trên đỉnh đầu một người thì dùng hai chân kẹp lấy mũ giáp, thân thể mượn dùng quán tính xoay tròn một vòng, có thể nghe thấy được tiếng cổ gãy thanh thúy. Trước khi đối phương ngã xuống thì nàng đã dẫm chân rời đi, nhảy lên trên một kẻ địch khác.
So với động tác nhẹ nhàng của Số sáu mươi bảy, đánh lại và tránh né của kỵ sĩ không khác gì cọc gỗ.
Nếu không rơi được lên trên đầu kẻ địch, vậy chẳng sao cả, cho dù lợi dụng đánh vào các khớp xương khiến kẻ địch mất đi cân bằng rồi lại thêm một cước trí mạng hay dựa vào thân pháp dụ dỗ đối thủ, khiến cho lưỡi kiếm sắc bén đánh từ hai mặt của bọn họ chém vào trên người đồng bọn, đều vô cùng nhẹ nhàng đối với nàng.
- Chuyện này… không thể nào!
- Quái vật đáng chết!
Sau khi đánh nhau mấy hiệp, bọn kỵ sĩ đã phát hiện ra kẻ địch của bọn họ vốn có trình độ không hề theo lẽ thường, không chỉ lực lớn vô cùng, mà kiếm thuật và vật lộn cận thân đều như lòng bàn tay, hoàn toàn là một chiến sĩ thành thạo lão làng, thủ đoạn giết hại chuẩn xác này không hề giống với một nữ tử mới vừa hai mươi tuổi như ở trước mắt.
- Các ngươi đều tránh ra cho ta!
Theo một tiếng hét lớn, Logan Tước sĩ phóng ngựa nhảy vào đám người, kéo móng trước dẫm thẳng vào Số sáu mươi bảy.
Những người khác vội vàng giúp đỡ lấp kín chỗ hổng, định bao vây nàng vào trong đó.
Số bảy mươi sáu nhếch khóe miệng lên, không lùi mà tiến tới, giơ tay lên túm lấy hai vó ngựa, ngựa hí lên liên tục, nhưng thân mình không hề động.
Hành động tiếp theo của nàng khiến tất cả mọi người đều không thể tin nổi vào hai mắt mình, chỉ thấy cả Tước sĩ lẫn ngựa cưỡi cùng lúc bị nàng nâng lên khỏi mặt đất, sau đó quét ngang về phía kỵ sĩ chung quanh. Người bị va vào nhẹ thì gãy xương hộc máu, nặng thì mất mạng tại chỗ, còn bản thân Tước sĩ tự nhiên là một kẻ thảm nhất, sau khi từ trên lưng ngựa bị nện xuống, thân thể đã vặn vẹo thành một hình dáng không bình thường.
Đám người truy đuổi còn sống suy sụp.
Bọn họ xoay mình lên ngựa, người trước nối người sau chạy trốn khỏi đây, ước gì cách con quái vật này càng xa càng tốt, nhưng Số sáu mươi bảy rõ ràng sẽ không cho bọn họ cơ hội này.
Một khi kẻ địch đã buông bỏ chống cự thì tiếp theo không hề khác gì giết hàng loạt.
…
Đợi đến khi Số bảy mươi sáu xử lý hết toàn bộ tất cả dấu vết chiến đấu, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Thi thể của kỵ sĩ đều bị vứt vào đồng ruộng cách đó không xa, dùng thân mạch rơi rụng làm che giấu cơ bản nhất, tuy rằng bị phát hiện chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng khi đó các phù thủy chắc đều đã tiến vào trong Greyfort rồi.
Nàng chui vào trong chiếc xe ngựa trang trí xa hoa nhất, nhấc đệm mềm mà ngày thường Yorko vẫn nằm, cẩn thận lấy chiếc nhẫn ma thạch lóe ra sáng rọi nhiều màu từ dưới đệm lót. Cho dù dưới ánh trăng yếu ớt vẫn có thể nhìn thấy được ở bên trong nó long lanh như thủy tinh có một luồng khí xoáy đang chậm rãi chuyển động.
Sau khi kiểm tra khắp cái nhẫn, Số bảy mươi sáu thận trọng thu nó vào trong dạ, một lần nữa trải đệm mềm ra, ngửa mặt nằm xuống.
Sau đó nàng thong dong đuổi tới thôn trang tiếp theo, lại thuê một người đánh xe đưa mình đến Greyfort là được rồi.
Có lẽ bọn họ sẽ không ở biên giới lâu lắm, thậm chí không hề lưu lại dù chỉ một ngày, nhưng mà chỉ cần điểm đến là Tây cảnh Greyfrot thì đến một ngày nào đó nàng có thể gặp lại những phù thủy đó.
Nhìn mảnh trăng lưỡi liềm sáng trong ngoài cửa sổ, Số bảy mươi sáu không khỏi thở dài một tiếng.
Hơn bốn trăm năm qua, đất đai màu mỡ rộng rãi mà Hội Liên Hợp đã từng nắm trong tay đã tan thành mây khói giống như bụi bặm, không thay đổi duy nhất chỉ có ngôi sao đầy trời trong màn đêm.
Chỉ khi ngửa mặt lên trời thì nàng mới sinh ra một cảm giác bản thân vẫn còn sống, nhưng không phải sống dưới lòng đất, cũng không phải sống ở hiện tại sau khi Hội Liên Hợp biến mất mà sống ở trong Thánh Thành Taquila bốn trăm năm trước.
Đế quốc phù thủy vô cùng phồn vinh kia.
Con đường chạy trốn sau này… đã không thể xem như còn sống.
Thứ để chèo chống nàng kiên trì đến cùng chỉ còn lại có một hy vọng mong manh mà thôi.
…
- Như thế nào, đổi về thân thể nữ giới cảm thấy sao?
Có người hỏi:
- Có một cảm xúc quay về bản thân không?
Nàng hít sâu hai hơi, thử hoạt động cổ tay và mắt cá chân:
- Khoảng cách ngắn hơn.
- Đương nhiên, bởi vì thân thể này tương đối thấp bé, thân thể quá mức cường tráng sẽ không thích hợp để cho ngươi đi hầu hạ những kẻ phàm tục kia.
Giọng nói kia khẽ bật cười:
- Lại nói bản thân quân thần phạt giới tính nữ rất ít, ngươi cũng đừng kén cá chọn canh.
- Còn có dung mạo và tuổi tác rất quan trọng.
Tên còn lại nói chen vào:
- Nếu thẩm mỹ của người bình thường không phát sinh thay đổi, thể xác có dáng vẻ không khác gì nam nhân này sao có thể có người muốn chứ? Riêng đứng ở đó đã cảm thấy chán ngán rồi. Không tin ngươi nhìn Elena xem, nàng thà muốn một thân thể giới nam cũng không muốn chọn lựa một thứ hàng lỗi.
- Đúng vậy, thân thể này của ngươi đã là thân thể đẹp nhất trong mọi người rồi.
- Ngươi biết ta đang nói đến cái gì mà Pasha.
Nàng bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn bướu thịt vĩ đại ở trên đống xúc tua đang uốn éo:
- Cứ như vậy, ta phải luyện tập khống chế tứ chi một lần nữa, từ vá áo đến vung kiếm, mỗi một động tác đều phải tốn thời gian để thuần thục.
- Không sao.
Một xúc tua buông xuống dưới, nhẹ nhàng chọc lên trán nàng:
- Thứ duy nhất chúng ta không thiếu chính là thời gian.
…
- Vì sao chúng ta không được đi tiếp xúc với người bình thường?
Alethea ngâm mình trong nham thạch nóng rực, thổi ra một chuỗi bọt khí để thể hiện sự bất mãn:
- Không thể đưa phù thủy đến đây thí nghiệm thiên phú sao?
- Có phải ngươi hôn mê lâu rồi nên đầu óc ngủ đến hồ đồ rồi không.
Pasha bác bỏ:
- Hiện giờ đã không phải là bốn trăm năm trước, bắt một hai người còn dễ, ngươi định bắt vài trăm phù thủy đến trong núi sâu sao? Ta không muốn bị những thế hệ sau này coi thành quái vật.
- Vậy cũng có thể để cho phù thủy đi chấp hành nhiệm vụ này đi? Đừng quên những thân thể có khả năng hoạt động chung quanh đều có thể là kẻ địch của phù thủy.
- Để cho nàng tin tưởng chúng ta trước, còn phải có năng lực tự bảo vệ mình, chúng ta đi đâu tìm một người như vậy? Hiện giờ người bình thường đã tiếp quản thế giới bên ngoài rồi, sớm muộn gì chúng ta cũng phải giao tiếp với bọn họ, giống như Dawning Realm trong Trận Chiến Thần Ý lần thứ nhất vậy.
Pasha dừng lại một chút, duỗi vài xúc tua ra chỉ vào nàng:
- Ngươi thấy thế nào?
Nàng nghịch kiếm hoa, vứt trường kiếm lên, sau đó nghiêng người khiến mũi kiếm rơi xuống vừa vặn rơi vào trong vỏ kiếm:
- Ta sao cũng được… chỉ cần có thể lại tái hiện vinh quang của Taquila.